Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 1333 - Tạo phản??



Chương 1333 - Tạo phản??




“Đúng vậy, thủ hạ của ca ngươi quả thật nhân tài đông đúc!”
Giang Tuyết thần sắc vẫn nghiêm túc như cũ, nhưng lại chuyển đề tài nói: "Nhưng ngươi đừng quên, Nhất Đao Tề Tu Viễn đã bị ca ngươi giáng chức; một tăng là con lừa trọc kia chỉ là một hoa hòa thượng; mà hai vệ Thiên Quân, Vạn Mã lại là cái đuôi đi theo ca ngươi mà thôi.”
"Về phần ba đại tâm phúc, Bạch Nhật, Quang Thiên bất quá là ỷ vào thần khí chi uy, còn Mộc Tú chỉ có hư danh..."
"Tứ bộc, Phong Hoa Tuyết Nguyệt, tuy rằng tiềm chất mạnh mẽ, nhưng còn chưa đột phá Đại Đế, không cần lo lắng; ngũ tướng Bạch Khởi, Vạn Lý Lãng trấn thủ cứ điểm Bắc Cương, không có chiếu lệnh không được vào Kinh, Trần Trường Phong cùng đại quân Ma tộc quanh năm ở bên ngoài, chỉ có Thành Xuân, Mộc Thâm trấn thủ kinh đô thì có chút phiền toái..."
"Về phần Lý Cực cùng Trần Tổ, chỉ lo vơ vét của cải cho Tần Hoàng, mà bốn vị đại đế Nhâm Hoàn, Tam Thu, Đông Phương tiểu thư, cùng với Thanh Thiên thì cần thiết chú ý nhất."
“Tam Lộng là Hoa hòa thượng? Mộc Tú là hư danh?”
Giang Vô Song đứng ở một bên, nghe mà mắt trừng thành chó ngốc.
Thật muốn lớn tiếng hỏi vợ mình một chút, có biết mình đang nói cái gì hay không.
Tuy tiện lấy một người dưới trướng Tần Hoàng đặt ra ngoài thì đều có thể hùng bá một phương, nhưng bây giờ vào trong miệng nàng lại thành gà đất chó sành không lên được mặt bàn.
Ngươi có thể nghi ngờ nhân phẩm đoàn đội chuyên nghiệp của Tần Hoàng, nhưng ngươi tuyệt đối không thể nghi ngờ thực lực của bọn họ!
“Không được!”
Tần Hạo vẫn lắc đầu nói: "Cho dù ngươi nói những thứ kia đều có thể thành lập, nhưng muốn lấy một góc nhỏ đối kháng toàn bộ thiên hạ thì không thể nghi ngờ là người si nói mộng.”
"Ngươi cũng chưa thử qua, làm sao biết không thực tế?"
Giang Tuyết vẫn nghiêm túc nói: "Ca ca ngươi quả thật chưa là yêu nghiệt chưa từng có, thủ hạ cũng nhân tài đông đúc, nhưng ngươi có ý chí đại nghĩa, có một trái tim vì dân, bao dung cho vạn dân.”
“Trái tìm về dân!?”
Chính nghĩa trong lòng Tần Hạo giống như được kích hoạt, tiến độ tạo phản đạt tới 50%.
Nhưng vừa nghĩ đến cảm giác áp bách như núi cao của ca ca, liền nhịn không được muốn cầm lấy quyển sổ nhỏ bắt đầu ghi chép.
“Tức chết bổn vương phi!”
Giang Linh ở một bên nhìn không được, tức giận vọt tới trước mặt Tần Hạo.
Chỉ thấy nàng ở trong ánh mắt mờ mịt của Tần Hạo, một tay đoạt lấy quyển sổ nhỏ, sau đó ở trước mặt Tần Hạo, đem quyển sổ nhỏ xé thành từng mảnh nhỏ.
“Linh nhi, ngươi làm gì vậy?”
Trong mắt Tần Hạo tràn đầy đau lòng, vội vàng tiến lên nhặt mảnh nhỏ lên.
Phải biết rằng, đây chính là quyển sổ nhỏ ca y đưa cho y, bên trong ghi chép tất cả lòng chua xót cùng ủy khuất của y, cũng là động lực khích lệ y không ngừng đi tới.
“Ngươi làm gì vậy?”
Giang Linh một tay bắt lấy cổ áo Tần Hạo, nhấc lên, hung dữ nói: "Hiện tại vận mệnh thiên hạ thương sinh đều nằm trong tay ngươi, nhưng ngươi còn muốn nhẫn, ngươi cảm thấy mình còn là nam nhân có trách nhiệm hay không!?”
“Linh nhi, ngươi đừng ép bản vương!”
Tần Hạo cười khổ nói: "Lấy một góc nhỏ đối kháng toàn bộ thiên hạ căn bản không có hy vọng, chỉ riêng quân phí mỗi ngày đã là con số trên trời, chiếu đấu kéo dài cũng có thể kéo chết chúng ta.”
“Không phải chỉ là quân phí sao? Ngươi không có, ta có a!”
Giang Vô Song vội vàng mở miệng nói: "Ta có thể đem của cải của Vô Song Thành cho ngươi mượn, coi như ta đánh cược với ngươi, ngươi thấy làm sao?!"
“Bản vương......”
Tần Hạo cảm thấy khóc không ra nước mắt.
Không nghĩ tới bầu không khí sẽ tô đậm đến loại trình độ này, khiến cho y hiện tại không muốn tạo phản cũng không được, điều kiện tạo phản cũng đạt tới 70%.
“Chúng ta đến không đúng lúc làm thì phải!?”
Mười tám học sĩ vốn có việc tới tìm Tần Hạo thương lượng, ai biết vừa tiến vào liền thấy Giang Linh đang đánh Tần Vương, bên cạnh còn có Giang Tuyết cùng Giang Vô Song tới xem kịch.
Điều này khiến cho trong lòng bọn họ không hiểu sao hoảng hốt một trận, lo lắng sau khi phát hiện chuyện xấu hổ của ông chủ liền bị diệt khẩu.
“Khụ khụ!!”
Giang Linh vội vàng buông Tần Hạo, ho khan một tiếng nói: "Cổ áo Tần vương bị rối, bổn vương phi đang giúp hắn sửa sang lại quần áo.”
“Vương phi thật là hiền thê!”
Mười tám học sĩ nào dám có nghi vấn, vội vàng khom người đáp ứng.
“Đúng vậy, hiền thê!”
Giang Vô Song không nhìn Tần Hạo, mà lớn tiếng tán dương nữ nhi bảo bối nhà mình.
“Khụ khụ!!”
Tần Hạo cũng vội vàng ho khan một tiếng, che dấu xấu hổ nói: "Các vị tới tìm bổn vương, là có việc gấp gì sao?"
“Tần Vương điện hạ, quả thật có việc gấp!”
Một gã học sĩ không dám trì hoãn, vội vàng mở miệng nói: "Tần Hoàng lấy lý do ám sát đánh Tần Vương mười vạn quân côn, chúng ta vốn tưởng rằng là con thỏ không có cổ kia giá họa điện hạ, kết quả chúng ta điều tra phát hiện không liên quan đến con thỏ kia, là thật sự có một nữ thích khách tên là Lâm Hồng Đậu đến ám sát Tần Hoàng.”
“Hồng Đậu!!”
Tần Hạo lập tức kinh hô thành tiếng, trong đầu hiện lên thân ảnh uyển chuyển kia.
“Điện hạ biết cô nương này?”
Một gã học sĩ khác nhíu mày nói: "Nghe nói nữ tử này không chỉ bị bắt tại chỗ, Tần Hoàng còn hạ chỉ lăng trì xử tử để răn đe.”
“Lăng Trì!?”
Trong lòng Tần Hạo không khỏi run lên, thanh tiến độ tạo phản đạt tới 90%.
“Điện hạ, việc này không phải chuyện đùa!”
Lại một gã học sĩ gấp gáp nói: "Cho dù ngài biết Lâm Hồng Đậu này, ngài cũng tuyệt đối không thể thừa nhận quen biết với nàng, càng không thể vì nàng mở miệng cầu xin Tần Hoàng, nếu không thì càng thêm chứng thực tội danh muốn ám sát Tần Hoàng."
“Không thể cầu xin?”
Hô hấp Tần Hạo đột nhiên dồn dập lên, thanh tiến độ tạo phản đã đầy ắp…



Bạn cần đăng nhập để bình luận