Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 1711 -



Chương 1711 -




“Ai lừa gạt?”
Trong lòng Tần Phong bất mãn nói thầm một tiếng, tỏ vẻ hắn đối với mỗi nữ sinh đều là thật lòng.
Ngay sau đó liền an tâm trốn ở phía sau Mộng Dao tiên tử, còn không quên nắm lấy bàn tay mềm mại nhỏ bé của Tiểu Hương Phi tìm kiếm an ủi, mặc kệ đệ tử Lăng Tiêu cung mắng to cũng không lộ đầu.
"Hừ, tất cả dừng tay!"
Ngay tại tình thế sắp thăng cấp, rốt cục Minh chủ Tiên Miên cũng mở miệng.
Vừa rồi Đại trưởng lão đã truyền âm cho lão, đem tiền căn hậu quả đều nói rõ ràng, đừng nói hiện tại Tiên Minh bọn họ chiếm lý, coi như Tiên Minh không chiếm lý, thì ở cửa nhà mình còn có thể để Lăng Tiêu Cung cưỡi ngựa đi lên!
Ầm ầm!!
Thiên địa lâm vào biến sắc, nhật nguyệt không ánh sáng.
Chỉ thấy đôi mắt đục ngầu của minh chủ Tiên Minh, đột nhiên lóe ra ánh sáng như sao, thâm thúy mà xa xôi, một cỗ khí tức phủ xuống bao trùm chúng sinh.
Thân hình hơi còng cũng cao ngất như tùng, ngạo nghễ mà đứng, uy thế của Tiên đế lại càng không ngừng khuếch tán, như gợn sóng dần dần mở rộng, chỗ nào cũng vặn vẹo, hư không truyền đến từng trận tiếng nổ vang.
Toàn bộ thế giới đều ở trong tay lão, vạn vật sinh linh sinh tử cũng đều ở trong một ý niệm của lão.
“Lão bất tử này......”
Lăng Tiêu tiên đế nheo mắt lại.
Vốn tưởng rằng minh chủ Tiên Minh cho dù không chết, khí huyết khô kiệt cũng không có bao nhiêu thực lực, nhưng không nghĩ tới lão còn có thực lực như thế, cứng đối cứng thật không nhất định có thể làm qua lão.
“Ai, không chịu nhận mình già là không được!”
Minh chủ Tiên minh thở dài một tiếng.
Tiên Minh minh chủ trong lòng thở dài một tiếng.
Đừng nhìn lão hiện tại giống như bảo đao như già, nhưng người trong nhà hiểu chuyện nhà mình, hiện tại khí huyết đã tiếp cận khô kiệt, bất quá chỉ đang cố gắng chống đỡ mà thôi, thật động thủ thì căn bản kiên trì không được bao lâu.
“Tốt!”
Lăng Tiêu tiên đế không có ý nghĩ thử xem, mà chậm rãi thả ngón tay xuống.
“Cái này đúng rồi!”
Minh chủ Tiên Minh mỉm cười, cũng thu hồi khí tức quanh thân.
Chỉ thấy thiên địa biến sắc trong nháy mắt khôi phục yên tĩnh, lão lại biến thành lão gia gia hòa ái nhà bên, thân hình cao ngất cũng lần nữa còng xuống, như một trận gió có thể thổi ngã.
“Tiểu tử này thật sự là tai họa!”
Lục gia thấy hai bên dừng tay, trong lòng lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Ông trăm triệu cũng không có nghĩ tới, một chuyện viếng thăm đơn giản nhưng Tần Phong lại thiếu chút nữa để hai Tiên Đế đánh nhau, cũng làm cho ông hoài nghi Tần Phong có phải là Huyết Nguyệt yêu nghiệt hay không.
“Lăng Tiêu!”
Minh chủ Tiên Minh chủ động mở miệng nói: "Có chuyện gì, chúng ta có thể đi vào, ngồi xuống chậm rãi trò chuyện."
“Đi vào thì không cần!”
Lăng Tiêu Tiên đế ngữ khí lạnh như băng nói: "Bản đế lần này tới Tiên Minh chỉ vì hai chuyện, một là đón Mộng Dao về Lăng Tiêu cung xin lỗi mẫu hậu, hai là lấy di vật mười hai Tinh Thần Châu của phụ thân.”
"Vậy ngươi cứ tự mình trở về xin lỗi đi!"
Mộng Dao tiên tử không nể tình chút nào, trực tiếp lạnh giọng cự tuyệt đối phương.
Nàng đã là người chết một lần, tuyệt đối sẽ không quay về cái hố lửa Lăng Tiêu cung kia, lại càng không tin tưởng con trai của mẹ cộng với liếm cẩu hắn.
“Mộng Dao đừng náo loạn!”
Lăng Tiêu tiên đế không kiên nhẫn, để cho đối phương lấy đại cục làm trọng.
Bất quá Mộng Dao tiên tử ngay cả mắt cũng không nhìn hắn ta một cái, hắn ta tức giận chỉ có thể đem ánh mắt chuyển hướng Tần Phong bên cạnh.
“Nhìn ta làm gì?”
Tần Phong làm bộ vẻ mặt vô tội, bắt đầu hắt bẩn nói: "Mười hai Tinh Thần Châu hiện tại lại không ở trên người ta, ta đã cho Diệp Thần Giegie..."
“Diệp Thần!?”
Thần sắc đệ tử Tiên Minh hơi sững sờ, đầu óc có chút không xoay chuyển được.
Nếu bọn họ nhớ không lầm, lần trước Tần Phong cùng Diệp Thần không chỉ có đánh nhau, hơn nữa song phương mắng còn rất bẩn, Tần Phong lại hết lần này đến lần khác quấy rầy Diệp Thần bái sư.
Song phương có thể nói là không chết không thôi, căn bản không có khả năng hòa giải!
Hiện tại Tần Phong lại nói cho bọn hắn biết, hắn đưa mười hai Tinh Thần Châu cho Diệp Thần, khiến bọn hắn nghiêm khắc hoài nghi sâu sắc.
"Khá lắm, đây là một chút cũng không che dấu sao?"
Các trưởng lão lập tức cảm thấy đau đầu, cảm thấy Tần Phong quá vũ nhục chỉ số thông minh của bọn họ.
Lúc trước vu hãm Diệp Thần ngủ với tức phụ Long Ngạo Thiên, bọn họ lấy không ra chứng cớ còn chưa tính, nhưng hiện tại toàn bộ Tiên Minh đều biết hắn cùng Diệp Thần là quan hệ gì, hắn lại dám giội nước bẩn cho Diệp Thần.
“Thỏ ta làm chứng!”
Tiểu Bạch gật cái đầu nhỏ, vẻ mặt nghiêm túc: "Đúng là chủ ngân của thỏ đã đem mười hai Tinh Thần châu cho Diệp Thần, hiện tại mười hai Tinh Thần châu không ở trong tay hắn."
“Diệp Thần!?”
Lăng Tiêu tiên đế nhíu mày, giống như đã nghe qua ở đâu đó.
“Đế Quân!”
Có đệ tử lập tức thấp giọng nhắc nhở: "Diệp Thần này chính là đệ tử mà Tiên Minh thu trước đó không lâu, có được Hoang Cổ Thánh Thể, leo lên Võ Tu Thiên Tư Bảng thứ hai mươi bảy, đệ nhất Đan Tu Thiên Tư Bảng.”
“Là hắn!!”
Lăng Tiêu tiên đế lộ ra vẻ mặt giật mình, rốt cục nhớ tới Diệp Thần là ai.
Tuy rằng Diệp Thần là đệ nhất Đan Tu Thiên Tư Bảng, nhưng Lâm Tam thật sự là quá mức kinh diễm, cư nhiên chen lấn Lâm Uyên trở thành đệ nhi Võ Tu Thiên Tư Bảng, cho nên hắn cũng không có quá chú ý đến Diệp Thần.”
“Không đúng!”
Tô Uyển nhíu mày: "Theo đệ tử được biết, Tần Phong cùng Diệp Thần Phi không phải bằng hữu, còn không hợp nhau, hai người có thể nói vừa thấy mặt liền động thủ, Tần Phong làm sao có thể đưa mười hai Tinh Thần Châu cho Diệp Thần đây!?"
“Ngươi dám lừa bổn đế!”
Ánh mắt Lăng Tiêu tiên đế sắc bén như chim ưng, bắn ra một tia sáng lạnh lẽo về phía Tần Phong.



Bạn cần đăng nhập để bình luận