Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 1544 - Ngạch tích, Ngạch tích, đều là Ngạch tích của thỏ



Chương 1544 - Ngạch tích, Ngạch tích, đều là Ngạch tích của thỏ




“Đúng vậy, vấn đề quả thật không phải là tiền!”
Đệ tử Lăng Tiêu Cung căm tức nhìn Tần Phong, tỏ vẻ đã nhịn hắn rất lâu.
Vừa mới gặp mặt đã so sánh Lăng Tiêu Cung bọn họ với Càn nhi tử, sau đó lại so sánh bọn họ với bọn chuột nhắt, hiện tại lại nói như thể bọn họ như trâu ngựa.
“Ngươi có thể nhịn, nhưng ta không thể nhịn!”
“Đây không phải là đang bắt nạt người thành thật sao?!”
Mộ Dung Tĩnh đứng bên cạnh cũng không nhìn nổi nữa, không biết vì sao Tần Phong lại biến thành như vậy.
“Không được!”
Tần Phong nhìn thấy ánh mắt Mộ Dung Tĩnh, trong lòng lập tức thầm nghĩ không ổn.
Vừa rồi đi xem Băng Lăng Tiên Quả của người ta, hắn đã quên mất mình không chỉ có gánh nặng thần tượng, còn có một fan hâm mộ não tàn.
Nhưng điều này hiển nhiên không làm khó được hắn......
Chỉ thấy hắn lập tức khóa chặt Tiền Đa Đa, một tay kéo đến bên cạnh Mộ Dung Tĩnh.
“Tần sư đệ......”
Vẻ mặt Tiền Đa Đa sốt ruột, muốn khuyên Tần Phong lấy đại cục làm trọng.
“Yên tâm......”
Tần Phong trực tiếp mở miệng cắt ngang, sau đó thấp giọng nói: "Ta đoạt Băng Lăng Tiên Quả là bởi vì tiểu sư muội sắp đột phá, không phải vì Tô Uyển của ngươi, ngươi vẫn nên ngẫm lại lát nữa nên an ủi tinh thần bị tổn thương của Tô Uyển như thế nào đi!"
“Vì ta?!”
Thân thể mềm mại của Mộ Dung Tĩnh không khỏi run lên, phát hiện kính lọc đã trở lại.
“An ủi!?”
Tiền Đa Đa đầu tiên là hơi sửng sốt, sau đó lập tức phản ứng lại.
Tần Phong muốn hy sinh chính mình, để mình ôm mỹ nhân về.
“Huynh đệ tốt!”
Tiền Đa Đa nhìn hắn với ánh mắt cảm kích, trong lòng cũng cảm thấy đặc biệt xấu hổ.
Tần huynh và hắn ta tâm liền tâm, hắn ta lại đoán sai ý của Tần huynh!
Quả thực chính là súc sinh!
"Leng keng, chúc mừng túc chủ đã lừa gạt cảm tình của tiểu sư muội mối tình đầu của Thiên Tuyển Chi Tử cấp Thần Thoại, thu được 20 vạn điểm nhân vật phản diện!"
“Rốt cục đã lừa dối qua cửa!”
Tần Phong lập tức thở phào nhẹ nhõm trong lòng, nhắc nhở mình về sau không thể đắc ý vênh váo.
“Bọn họ nói cái gì vậy?”
Đệ tử Lăng Tiêu Cung trong nháy mắt an tĩnh lại, rất căng thẳng nhìn Tiền Đa Đa.
Tuy rằng bọn hắn không sợ tiện nhân Tần Phong, nhưng vẫn kiêng kỵ năng lực tiền mặt của Tiền Đa Đa, một khi hắn ta lựa chọn đứng về phe Tần Phong, như vậy, bọn hắn phải đối mặt với hơn ba mươi tên Thái Ất Kim Tiên.
“Được rồi, mau cút đi!”
Tần Phong rất không kiên nhẫn nói: "Không nên khiến ta trì hoãn việc hái Băng Lăng Tiên Quả tươi!"
“Tần Phong, người đừng quá phận!”
Tô Uyển tức giận, ngực phập phồng, chưa từng thấy người nào không nói đạo lý như vậy.
“Rốt cuộc là ta quá đáng, hay là Lăng Tiêu Cung các ngươi quá bá đạo?”
Tần Phong oán hận không chút khách khí: "Chỉ là nhìn thoáng qua đã nói là của các ngươi, ta đây nhìn thoáng qua Tiên giới, có phải toàn bộ Tiên giới đều là của ta hay không!?"
“Ngươi......”
Tô Uyển tức giận nắm chặt nắm đấm nhỏ, quay đầu tìm Triệu Trường Sinh, lớn tiếng nói: "Triệu sư huynh, ngươi đi ra đây nói một câu công đạo, Băng Lăng Tiên Quả này có phải nên thuộc về Lăng Tiêu cung chúng ta hay không?"
“Hả? Hả!?”
Triệu Trường Sinh đang ăn dưa ngây ngẩn cả người, không hiểu vì sao Tô Uyển lại muốn gọi mình.
"Đừng nghe nàng ta nói nhảm!"
Tần Phong không quên châm ngòi thổi gió nói: "Nàng ta chính là muốn bắt nạt một phần tử trí thức như lão Triệu ngươi..."
“Ngươi mới nói bậy bạ!”
Đệ tử Lăng Tiêu Cung tức giận ngút trời, hận không thể xé sống Tần Phong.
Nhưng sau khi nhìn thấy Phụng Thiên bên người Tần Phong, bọn họ thừa nhận giọng mình nói chuyện có chút lớn.
“Lão Triệu, ngươi ngàn vạn lần đừng để bọn họ lừa gạt!”
Tần Phong không nhìn mọi người, tiếp tục châm ngòi thổi gió: "Bọn họ chính là thấy lão Triệu ngươi là một phần tử trí thức, muốn dùng mỹ nhân kế để làm tan rã ý chí của ngươi, dụ dỗ ngươi làm ra chuyện phản bội Tiên Minh."
“Đúng vậy!”
Các đệ tử Tiên Minh khác đều khuyên nhủ : "Ngươi là đệ tử Tiên Minh ta, ngàn vạn lần không thể hồ đồ nói chuyện giúp đối phương."
“Cái gì gọi là nói giúp Lăng Tiêu Cung chúng ta!?”
Tô Uyển tức giận cắn răng nghiến lợi: "Băng Lăng Tiên Quả này là do Lăng Tiêu cung chúng ta phát hiện, vốn nên thuộc về Lăng Tiêu cung chúng ta.”
Nói xong......
Tô Uyển khẩn cầu Triệu Trường Sinh, hy vọng hắn có thể đi ra nói một câu.
Chỉ tiếc Triệu Trường Sinh là Thiên Tuyển Chi Tử của Cẩu Đạo Lưu, ngày thường sợ nhất là phiền toái, nhất là loại phiền toái không lấy lòng được bang phái nào như này.
Cho nên y trực tiếp lựa chọn giả chết, coi như không nghe thấy khẩn cầu của Tô Uyển.
“Triệu sư huynh, huynh......”
Trong mắt Tô Uyển tràn đầy thất vọng, cảm giác mình nhìn lầm người rồi.
“Ngươi không cần tìm lão Triệu!”
Tần Phong không quên tiếp tục châm ngòi thổi gió: "Lão Triệu chính là đệ tử Tiên Minh ta, cũng là người đầu tiên nhảy ra mắng các ngươi là bọn chuột nhắt, làm sao có thể giúp các ngươi nói chuyện chứ?!"
“Bọn chuột nhắt!?”
Đệ tử Lăng Tiêu Cung trong nháy mắt đã bị đâm trúng ống phổi, ánh mắt nhìn Triệu Trường Sinh cũng tràn ngập cừu hận.
“Súc sinh, mẹ nó súc sinh!”
Trong lòng Triệu Trường Sinh tức giận chửi ầm lên.
Y ước chỉ muốn có mọi người bảo hộ mình, làm một kẻ không bị ai chú ý, nhưng ai ngờ lại bị Tần Phong xem như con la, lần này đến lần khác kéo đến trước mặt người khác đi dạo.
"Leng keng, chúc mừng túc chủ đã chặt đứt duyên đào hoa của Thiên Tuyển Chi Tử cấp Thần Thoại, đạt được 100 vạn điểm nhân vật phản diện!"
"Leng keng, chúc mừng túc chủ đã kéo cừu hận cho Thiên Tuyển Chi Tử cấp Thần Thoại, nhận được 50 vạn điểm nhân vật phản diện!”
“Lại kiếm được rồi!”
Tần Phong nghe được tiếng nhắc nhở của hệ thống, trong lòng nhất thời cảm thấy vui sướng.
Mà ngay khi song phương ầm ĩ túi bụi, Tiểu Bạch đã lén đi tới trước Băng Lăng Tiên Quả.
Nó vươn ra móng vuốt nhỏ, bóp ra một đạo chỉ quyết, ba đại thần hỏa cũng theo đó bao bọc nó lại, ngăn cách hàn khí cực lạnh của Băng Lăng Tiên Quả tỏa ra.
“Ngạch tích, Ngạch tích, đều là Ngạch tích của thỏ!”
Ánh mắt Tiểu Bạch nhìn chằm chằm Băng Lăng tiên quả, khóe miệng cũng không tự chủ chảy nước miếng.
“Không được!”



Bạn cần đăng nhập để bình luận