Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 781 - Ngươi dám!!



Chương 781 - Ngươi dám!!




Chuyển đổi cảnh --
Ống kính lại quay về bản thể Tần Phong.
Chỉ thấy Tây Vực Vương lười nói nhảm với Tần Phong, trong tay có con tin yêu cầu Tần Phong bồi thường.
"Trong tay ngươi có con tin, trong tay ta sẽ không có sao!?"
Tần Phong một tay bắt A Lỗ lại, không chút do dự tháo bỏ một cánh tay.
"A..."
A Lỗ phát ra một tiếng kêu thảm thiết, cánh tay trong nháy mắt kéo xuống.
“Tiểu tử, ngươi muốn so độ tàn ác với bổn vương đúng không?
Tây Vực Vương sắc mặt âm trầm xuống, ghét nhất có người đi so với mình.
Kẽo kẹt một tiếng!!
Cánh tay Mạc Đao cũng bị dỡ xuống, chỉ là cứng rắn không có hé răng một tiếng.
"Ca!!"
Điềm Điềm lập tức đau lòng.
Tuy rằng Mạc Đao là chướng ngại vật trên đường nhân duyên của nàng, là anti-fan số một của Tần ca ca, nhưng mặc kệ nói như thế nào cũng là ca ca ruột của nàng.
“Ta không có việc gì, còn chống đỡ được!”
Mạc Đao đau đến đầu đầy mồ hôi nói: "Tần Phong, ta không cầu ngươi đến cứu ta, chỉ cần ngươi có thể cam đoan muội muội ta cùng Nhã Nhược an toàn trở về Yến Vân tộc là được.”
“Đại cữu ca yên tâm, ta nhất định sẽ bảo hộ Điềm Điềm!”
Tần Phong trước mặt nhiều người như vậy không dễ nói rõ, chỉ có thể điên cuồng ám chỉ: "Chỉ là trời này là màu xanh, chân trắng, miệng đen, thảo nguyên là xanh..."
"Ừm?!"
Mạc Đao đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Nhã Nhược.
Bầu trời là màu xanh, chân là màu trắng, thảo nguyên là màu xanh lá thì hắn hiểu, nhưng miệng đen là gì!?
"Ca..."
Nhã Nhược cảm thấy vừa xấu hổ vừa tức giận, biết Tần Phong đang chỉ nàng.
"Sao ngươi lại tức giận?!"
Tần Phong vẻ mặt chân thành nói: "Quy củ của các ngươi ta đều hiểu, có chứng chỉ lên chức gọi là biên chế hoàng gia, không có chứng chỉ lên chức gọi là thiên thượng nhân gian (sự phú quý trong nhân gian), ngươi có chứng chỉ hẳn là cao hứng mới đúng!”
"Ngươi..."
Nhã Nhược liền hiểu, đây là nói nàng.
"Các ngươi..."
A Lỗ vẻ mặt thống khổ gian nan ngẩng đầu, hoài nghi giữa hai người có bí mật gì không thể cho người khác biết.
Lúc này, ánh mắt Tây Vực Vương không khỏi co rụt lại, phát hiện Nhâm Hoàn phía sau Tần Phong.
Ông ta không rõ sau khi mình rời đi đã xảy ra chuyện gì, nhưng nếu Nhâm Hoàn thật sự bị Tần Phong mua chuộc, cũng có nghĩa là ông ta không cách nào dùng vũ lực cứu người.
Bởi vì ông ta có thể đối phó với một Nhâm Hoàn, nhưng tuyệt đối không cách nào đồng thời đối phó Tam Lộng cùng Nhâm Hoàn.
Về phần Mộc Tú, có thể trực tiếp xem nhẹ!
“Không có biện pháp, chỉ có thể liều mạng xem ai tàn nhẫn hơn!”
Tây Vực Vương trong lòng đã quyết tâm, vẻ mặt âm trầm nói: "Tần Phong, nếu ngươi không thả nhi tử bổn vương, cũng đừng trách bổn vương phế Mạc Đao.”
“Ta không tin!”
Tần Phong vẻ mặt nghiêm túc nói: "Có gan ngươi phế thử xem!”
“Mẹ kiếp!”
Mạc Đao lập tức không tốt, hoài nghi Tần Phong là cố ý.
Bang một tiếng!!
Tây Vực Vương tỏ vẻ không ai có thể uy hiếp ông ta, trực tiếp một quyền đánh vào đan điền Mạc Đao.
Lực va chạm thật lớn làm cho Mạc Đao đau sắc mặt vặn vẹo, nguyên đan trong đan điền trong nháy mắt liền bị nghiền nát ra, linh lực lưu trữ bên trong cũng dùng tốc độ mắt thường mà tiêu tán.
“Thiếu tộc trưởng!!”
Thập Bát Kỵ ánh mắt phẫn nộ như lửa, thanh sắc câu lệ giãy dụa.
"Ca!!"
Điềm Điềm cũng khó có thể khống chế kêu to, không để ý nguy hiểm muốn xông lên cứu Mạc Đao.
“Gặp phải ngoan nhân!”
Tần Phong kéo Điềm Điềm đang mất khống chế, sau đó cũng một quyền đánh vào đan điền của A Lỗ.
"A..."
A Lỗ phát ra một tiếng kêu thê thảm, lực va chạm thật lớn làm cho gã thiếu chút nữa ngất xỉu.
Nguyên đan trong đan điền cũng bị Tần Phong một quyền đánh vỡ vụn, bên trong cất giữ linh lực giống như Mạc Đao, dùng tốc độ mắt thường nhìn thấy mà tiêu tán.
"A đây!"
Điềm Điềm lập tức ngừng khóc.
Vốn nàng còn đang tức giận Tần Phong chọc giận bọn bắt cóc, dẫn đến tu vi ca ca nàng bị phế, nhưng sau khi nhìn thấy kết quả của đối phương, đột nhiên không còn quá tức giận.
"Ngươi lại dám..."
Tây Vực Vương tức giận đến toàn thân run rẩy, không nghĩ tới Tần Phong thật đúng là dám đi theo.
Lúc này ——
Toàn trường yên tĩnh không tiếng động, tất cả mọi người đều nhìn choáng váng.
Ngươi dỡ một cánh tay cho con ta, ta trở tay dỡ một cánh tay của đại cữu ca ngươi!
Ngươi phế đan điền của đại cữu ca ta, ta trở tay liền phế đan điền của nhi tử ngươi!
Biết còn nghĩ bọn họ đang trao đổi con tin, không biết còn tưởng rằng bọn họ có cừu oán với con tim.
"Phụ thân, vương, cứu con..."
A Lỗ ngã xuống đất ào ào chảy nước miếng, giống như nhìn thấy Thái nãi nãi ở trên đầu cầu phất tay với gã.
“Lớn một chút, phụ vương ngươi không nghe được!”
Khóe miệng Tần Phong phác họa nụ cười tà mị, tiến lên một cước giẫm lên lưng A Lỗ, sau đó nắm lấy cánh tay khác của hắn dùng sức vặn một cái.
Chỉ nghe kẽo kẹt một tiếng, hai cánh tay hoàn toàn phế đi.
"A..."
A Lỗ phát ra tiếng kêu rên thê thảm, sau đó nghiêng đầu triệt để ngất đi.
“Quá tàn bạo!”
Nguyệt Hi nhớ tới mục đích chân chính của Tần Phong tặng roi da nhỏ cho nàng, thân thể mềm mại liền nhịn không được run rẩy, trong đầu đều là hình ảnh Tần Phong giục ngựa giương roi.
"Hỗn đản!!"
Tây Vực Vương tuy rằng sắc mặt tràn lan, nhưng không thể không thừa nhận mình bại.
Tần Phong có thể trơ mắt nhìn Mạc Đao bị tra tấn chết, nhưng ông ta không cách nào nhìn nhi tử ở trước mặt mình bị tra tấn chết.
“Không cần kích động, ta có thể giúp hắn trị liệu!”
Tần Phong lại lộ ra nụ cười vô hại, vươn hai tay chuẩn bị vặn phải cổ A Lỗ i.
"Dừng tay!!"
Tây Vực Vương hoàn toàn chịu thua, mở miệng lớn tiếng nói: "Ngươi thả A Lỗ cùng Nhã Nhược, bổn vương thả Mạc Đao cùng một gã Yến Vân Thập Bát Kỵ.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận