Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 1390 - Tần Vương nhân từ



Chương 1390 - Tần Vương nhân từ




“Đến lượt thỏ làm việc rồi!”
Tiểu Bạch lập tức vui vẻ tiến lên, lột sạch tài sản của bốn người.
“Trách nhiệm lần này thuộc về tiểu Bạch!”
Tần Phong vô cùng nghiêm túc.
Thay vì trách cứ chính mình, không bằng trách cứ nguyên tắc của người khác, quyết đoán đem sai lầm đẩy lên người Tiểu Bạch, không có chút ý tứ muốn kiểm điểm sâu sắc bản thân.
"Không phải lỗi của thỏ!"
Tiểu Bạch kéo mầm nhỏ trên đầu xuống, cố gắng ném vào trong miệng hủy thi diệt tích.
Tuy nhiên nó vừa kéo 1 mầm đậu xuống thì liền mọc lên một mầm mới, giống như sợi lông ngốc nghếch treo lơ lửng trên đầu tiểu la lỵ, vô cùng vô tận, căn bản kéo không hết.
“Như vậy không ổn!”
Tần Phong nhìn mầm nhỏ, lại nghĩ nghĩ lấy ra một khối da thú.
Bôpk!!
Chỉ thấy Tần Phong giơ tay vỗ một cái, một luồng hỏa diễm theo đó bao bọc da thú, ngay sau đó liền xuất hiện một cái mũ nhỏ màu trắng lông xù.
Tuy nhiên phía trên lại có hai cái lỗ nhỏ, nhìn ngược lại rất giống quần lót, kỳ thật là thuận tiện cho Tiểu Bạch vươn tai thỏ ra.
“Chủ ngân thỏ ta là tốt nhất!”
Tiểu Bạch vội vàng tiến lên dán dán, một tay nhận lấy mũ thỏ.
Chỉ thấy Tiểu Bạch đội mũ thỏ lên, chỉ số manh hệ tăng lên +999, lại phối hợp với Thượng Phương bảo kiếm, làm cho người ta căn bản sẽ không liên tưởng đến Tiểu Bạch là một con thỏ hung hăng tuyệt thế, giết người cướp của, ác danh lan xa.
“Được rồi, đi thôi!”
Tần Phong thu thi thể trên mặt đất lại, nhìn về phía thành trì cao lớn phía trước nói: "Cũng đã đến Tiên giới nhiều ngày như vậy, mấy đồng tiền trong túi kia, còn không nhiều bằng mụn trên mông nhị đệ, phải nghĩ biện pháp kiếm một khoản lớn."
“Chu ngân nói rất đúng!”
Tiểu Khải đồng ý gật đầu, tỏ vẻ trong túi mình cũng không còn tiền.
“Ắt xì!!”
Tần Bạch không nhịn được mà hắt xì một cái, cảm giác là tiểu tỷ tỷ ca múa nào đang nhớ y.
Nhưng hiện tại quốc khố Đại Tần cạn kiệt, y căn bản không có năng lực một lần nữa thành lập đoàn ca múa, chỉ có thể khai đao với một đám tham quan trong triều.
“Vô liêm sỉ!”
Tần Hạo giận dữ nói: "Người này ăn lộc của vua, nhưng lại không gánh vác nỗi lo chung của quân, tham ô trái pháp luật, ức hiếp bách tính, cho dù trẫm có thể tha cho hắn, thiên hạ bách tính cũng không tha cho hắn, truyền chỉ, tru tam tộc!"
“Tần Vương, thật sự là thánh quân nhân từ!”
Văn võ cả triều vội vàng phụ họa, tuyệt đối là xuất phát từ chân tâm.
Không còn cách nào!
So sánh với tru cửu tộc của Thủy hoàng, thì tam tộc của Tần Vương đúng vô cùng nhân từ…
Chỉ thấy đám người Mộc Tú, Nhâm Hoàn, Trần Tổ, Lý Cực, Tam Lộng đại sư, đang ôm tiểu tỷ tỷ xinh đẹp, nhìn tiểu tỷ tỷ chân trần khiêu vũ phía trước, nhàn nhã hưởng thụ thời gian về quê.
“Nghe nói chưa?”
Nhâm Hoàn nhịn không được mở miệng nói: "Ngày hôm qua Tần vương một hơi tru diệt tam tộc của bốn tham quan, tài sản cũng toàn bộ nạp vào trong quốc khố.”
“Một ngày chém bốn người?”
Trong lòng Trần Tổ và Lý Cực run lên, chỉ cảm thấy cổ lạnh lẽo.
May mắn bọn họ lúc trước nghe Mộc Tú cùng Tam Lộng đại sư nói, không có ở lại triều đình tiếp tục làm quan, nếu không hiện tại cho dù bọn họ có mười cái đầu cũng không đủ Tần Hạo chém.
"Bình thường!"
Mộc Tú ôm tiểu tỷ tỷ, vẻ mặt tùy ý nói: "Lúc Thủy Hoàng tại vị xây quá nhiều công trình, tiêu hao rất lớn, quốc khố đã sớm không chịu nổi gánh nặng, nếu Tần Vương muốn nhanh chóng ổn định cục diện, cũng chỉ có thể khai đao với những tham quan này.”
“Không sai, Tần vương hiện tại nghèo đến điên rồi!”
Tam Lộng đại sư nâng cằm tiểu tỷ tỷ trong ngực lên, vẻ mặt cười xấu xa: "Không giống các ngươi, hai chân vừa nhấc, không chỉ vui vẻ, còn kiếm được bộn.”
“Đại sư!”
Tiểu tỷ tỷ lập tức hờn dỗi, một bộ còn không chịu buông tha.
“Như thế nào? Bần tăng nói sai rồi!?”
Tam lộng đại sư bắt lấy tay ngọc của tiểu tỷ tỷ, chân thành nói: "Chẳng lẽ các ngươi không phải tạp âm, không ô nhiệm, thiếu nữ lợi dụng khe hở mà dốc lòng cầu phát triển sao!?”
“Đại sư!”
Tiểu tỷ tỷ bốn phía nghe xong đều hờn dỗi, tiến lên bắt đầu không buông tha.
“Oa cạc cạc!!”
Tam Lộng đại sư lập tức cười ha hả, chơi đùa cùng các tiểu tỷ tỷ.
“Con lừa trọc này!”
Mọi người lập tức nhìn qua, tỏ vẻ tâm tình không được tốt lắm.
Mọi người rõ ràng đều là tiêu tiền như nhau, vì sao con lừa trọc này lại chơi vua vẻ hơn bọn họ nhiều như vậy?
“Khụ khụ!”
Trần Tổ thấy bầu không khí xấu hổ, vội vàng ho khan một tiếng: "Lúc trước nhờ có đại sư nhắc nhở, nếu không ta hiện tại chỉ sợ đã xong đời rồi.”
“Đúng vậy!”
Lý Cực nghĩ mà sợ hãi: "Đám lão thần đi theo Thủy Hoàng như chúng ta chỉ sợ có lão Tề là sạch sẽ, những người khác nhiều ít đều không chịu nổi tra xét.”
"Làm sao ngươi biết lão Tề sạch sẽ?"
Tam Lộng đại sư trái phải ôm tiểu tỷ tỷ, một mặt trêu tức: "Ngươi trị túc nội sử nhiều nhất là theo tỉ lệ thu thuế, nhưng lão Tề mang theo Đại Tuyết Long Kỵ mã đạp giang hồ, cuối cùng còn đóng gói mang đi hết, dầu mỡ còn nhiều hơn người đấy!”
“Không phải chứ!?”
Lý Cực lập tức kinh hô: "Tên mày rậm mắt to kia cũng làm loại chuyện này?”
“Tiểu tử, ngươi còn quá trẻ!”
Mộc Tú vỗ vỗ bả vai hắn: "Có rảnh đến Tề gia nhìn vợ hắn, lúc đi là tu vi gì, hiện tại trở về là tu vi gì.”
“A này......”
Lý Cực sợ ngây người.
Vốn tưởng rằng mình đứng vững trong đoàn đội chuyên nghiệp của Thủy Hoàng, là một người sinh ra không hơn không kém, ai ngờ bên trong sinh ra một bó lớn, mà hắn căn bản không xếp hạng được ở bên trong, thuần khiết giống như một con cừu nhỏ.



Bạn cần đăng nhập để bình luận