Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 1709 -



Chương 1709 -




“Thanh âm này......”
Chúng trưởng lão lập tức chấn động, vội vàng xoay người quỳ xuống, ôm quyền nói: “Cung nghênh Minh chủ xuất quan!!”
“Cung nghênh Minh chủ xuất quan!”
Các đệ tử khác của Tiên Minh nghe vậy, cũng nhao nhao quỳ xuống ôm quyền hành lễ.
“Lão già này còn chưa chết?”
Sắc mặt Lăng Tiêu tiên đế lập tức đanh lại, uy áp khủng bố tiêu tán.
Mặc dù hắn ta và Minh chủ Tiên Minh đều là cường giả Tiên Đế cảnh, nhưng đối phương lại là Tiên Đế lâu đời, vận dụng đại đạo lực mạnh hơn hắn ta rất nhiều, liều mạng thì không nhất định là đối thủ của lão.
Nhưng giang sơn đời nào không có nhân tài, thời gian là địch nhân lớn nhất của Tiên Đế.
Hiện tại Minh chủ Tiên Minh khí tức khô kiệt, sắp đến phần cuối của sinh mệnh, bế quan mấy ngàn năm nhưng vẫn không thể xoay chuyển Càn Khôn, chỉ làm chậm lại tốc độ khô kiệt khí huyết.
“Minh chủ Tiên Minh?”
Tần Phong lập tức quay đầu nhìn sang, biết cha vợ sắp lên sân khấu.
Chỉ thấy hào quang thần thánh bao phủ Tiên Sơn, Mộng Dao tiên tử dìu một lão giả đi ra.
Mặc dù lão giả tuổi tác cao, tóc đã bạc, lưng còng, khí tức yếu ớt, mỗi một bước bước ra đều có chút gian nan, giống như lúc nào cũng có thể tiêu tán ở trong thiên địa.
Nhưng mỗi một bước đều có thể dẫn động thiên địa đại đạo, khiến cho tiên khí bốn phía đều chấn động.
Uy nghiêm cùng khí thế lộ ra trong xương cốt lại càng không giảm, tựa như một tòa núi cao bất hủ, đứng sừng sững ở giữa thiên địa, mặc cho gió táp mưa sa, vẫn lù lù bất động như trước.
Đôi mắt thâm thúy, tựa như tinh không.
Tóc bạc xõa vai, nhẹ bay theo gió.
Nhất cử nhất động giống như đang tuyên cáo với thế nhân, ta vẫn là Tiên Đế chí cao vô thượng kia.
“Minh chủ!!”
Đệ tử Tiên Minh lập tức ánh mắt cuồng nhiệt, giống như cuồng tín đồ gặp Chân Thần.
Đừng nhìn lão nhân này như sắp tiến vào quan tài, nhưng năm đó chính lão đã dẫn dắt Tiên Minh đi lên đỉnh phong, hiệu lệnh tiên giới ai dám không theo, chỉ bất quá sau đó khí huyết khô kiệt, không thể không bế quan kéo dài tính mạng.
Cũng để cho Chiến Thần Điện cùng Lăng Tiêu Cung nắm lấy cơ hội, mới có thế cục ba nhà như hiện tại.
Cuối cùng vì ngăn chặn chiến thần điện Long Ngạo Thiên phát triển, không thể không lựa chọn kết mình vưới Lăng Tiên cung, còn gả nữ nhi bảo bối duy nhất của mình qua.
“Tốt, tốt, tốt, đều đứng lên đi!”
Minh chủ cười tiến lên nâng người dậy, bộ dáng giống như ông lão hiền hậu nhà bên.
“Bái kiến Minh chủ!”
Lăng Tiêu tiên đế cũng không dám to gan, hơi hơi gật đầu xem như lễ phép chào hỏi.
“Minh chủ!”
Minh chủ Tiên Minh cười ha hả nói: "Lăng Tiêu tiểu tử, bản đế đã gả nữ nhi duy nhất cho ngươi, ngươi còn gọi bản đế là Minh chủ!”
“Tiền bối quá đề cao vãn bối rồi!”
Lăng Tiêu tiên đế nhìn về phía một bê Mộng Dao tiên tử, giọng nói lạnh như băng: "Nữ nhi này, vãn bối có thể chịu không nổi, mẫu hậu bất quá nói nàng hai câu, nàng liền trực tiếp trở về nhà mẹ đẻ, còn khắp nơi bịa đặt bôi nhọ bản đế, càng mập mờ không rõ với một đệ tử..."
“Hừ!”
Mộng Dao tiên tử tức giận hừ lạnh một tiếng.
Không chỉ thích liếm cẩu người khác mà còn là bảo nam của mẹ, cả ngày mẫu hậu này kia, cũng không biết mình đời trước mắt mù hay sao mà đi thích loại người này.
“Lời này thỏ ta không dám gật bừa!”
Tiểu Bạch thấy lại có đại lão lên sân khấu, tiếp tục thỏ ỷ vào nhân thế nói: "Dù sao ngươi cũng không chơi, vậy để chủ ngân thỏ ta chơi mấy ngày thì có làm sao? Ngươi cũng có thể kiếm được hài tử, kế thừa gia nghiệp, ngươi cũng kiếm được món hời lớn, ô ô…”
"Lại là con thỏ này!"
Thất trưởng lão phản ứng trước, tiến lên chặn miệng Tiểu Bạch.
Bất quá nàng cuối cùng vẫn là chậm một bước, nên nói, không nên nói, trên cơ bản đều đã bị nó nói xong.
"Sao lại là nó!"
Chúng trưởng lão lại đau đầu.
Vốn tưởng rằng chỉ cần đề phòng Tần Phong, thì sẽ không gây ra phiền toái gì lớn, nhưng ai ngờ cứ lặp đi lặp lại, lại bỏ sót con thỏ miệng rộng này.
Sau này không chỉ phải phòng Tần Phong, còn phải phòng con thỏ đê tiện này.
“Mẹ kiếp!!”
Đệ tử bốn phía lập tức tỉnh táo, đồng loạt nhìn về phía Mộng Dao tiên tử.
Trước kia bọn họ đều là đơn phương nghe nói Mộng Dao tiên tử mượn giống, hiện tại ba đương sự tất cả đều ở đây, làm cho lòng bát quái của bọn họ trong nháy mắt thiêu đốt lên, muốn biết rốt cuộc là mỗi ngày mượn, hay là ba ngày hai bữa mượn.
“Đệ đệ thối này......”
Mộng Dao tiên tử thật sự chịu không nổi ánh mắt bốn phía, xấu hổ có thể dùng đầu ngón chân móc ra ba phòng ngủ một phòng khách.
“Ta không phải, ta không có, nó nói bậy!”
Tần Phong lại điên cuồng hò hét, tỏ vẻ mình cùng Mộng Dao trong sạch.
"Leng keng, chúc mừng linh sủng của túc chủ làm bại hoại thanh danh giải ngữ hoa của thiên tuyển chi tử cấp thần thoại, thu được 100 vạn điểm phản diện!”
“100 vạn!?”
Tần Phong đầu tiên là sửng sốt, sau đó khí phách tuyên thệ: "Đúng vậy, ta cả đời này không thích tranh đoạt, nhưng duy chỉ có Mộng Dao tỷ tỷ một bước không nhường, ta nhất định sẽ cho nàng hạnh phúc, các ngươi ai cũng đừng nghĩ ngăn cản, tướng công của nàng chỉ là chướng ngại vật mà lão thiên gia khảo nghiệm trên con đường tình yêu của chúng ta."



Bạn cần đăng nhập để bình luận