Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 1208 - Rót thêm canh gà



Chương 1208 - Rót thêm canh gà




“Không sao là tốt rồi!”
Sự quan tâm trong mắt của Diệp Long vẫn không thuyên giảm, lại nhanh chóng khuyên nhủ Diệp Thần mau nằm xuống nghỉ ngơi.
Trong mắt Diệp Long quan tâm không giảm, để cho Diệp Thần nhanh chóng nằm
“Diệp Long, chúng ta nên buông thôi!”
Diệp Thần giống như chịu đả kích, vẻ mặt uể oải nói: "Sinh ra như con kiến hôi, lúc nhìn lại bản thân thì mới hiểu, mệnh bạc như giấy, phải biết quý trọng, đại trượng phu sinh ra trong thiên địa, bất đắc dĩ chỉ có thể khuất phục dưới người, càn khôn đã định, ta và ngươi đều là trâu ngựa?”
"Càn Khôn đã định, ta và ngươi đều là trâu ngựa?”
Đôi mắt Phương Trường cũng chợt ảm đạm, không nhìn thấy hy vọng vào tương lai.
“Ngươi muốn buông?”
Diệp Long lập tức không vui.
Tuyệt đối không phải là đau lòng đưa cho Tần đạo hơn trăm tiểu kiều thê, mà là Diệp Thần nhẹ nhàng nói một câu buông tha, phủ định toàn bộ nỗ lực trước kia của gã.
Bộp!!
Diệp Long không nói hai lời giơ tay lên, trực tiếp giáng một cái tát.
"Diệp Long!!"
Diệp Thần sững sờ tại chỗ, không nghĩ tới Diệp Long sẽ đánh hắn.
"Gặp phải chút thất bại liền muốn buông tha, ngươi còn tính là nam tử hán đại trượng phu hay không!?"
Diệp Long vội vàng bưng canh gà tới, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Nhớ kỹ, không quên sơ tâm, thủy chung từ đầu đến cuối, sơ tâm dễ kiếm, thủy chung khó giữ!”
"Không quên sơ tâm!!"
Thân hình Diệp Thần không khỏi chấn động, cảm giác chính mình giống như lại được.
“Diệp huynh, chúng ta không thể buông!”
Phương Trường cũng chính trực nói: "Nếu ngay cả chúng ta cũng buông, vậy thiên hạ còn có ai lật đổ bạo quân Tần Phong kia, vì thiên hạ thương sinh chúng ta cũng không thể buông.”
"Nói rất hay!!"
Diệp Long liếc mắt nhìn Phương Trường, lại tự mình thêm lời thoại: "Tuy rằng chúng ta hiện tại thất bại, nhưng tương lai còn có khả năng vô hạn, cho dù có thiên cổ, ngang có bốn phương tám hướng, tiền đồ như biển, ngày sau còn dài!!”
"Ngày sau còn dài!?”
Khóe mắt Phương Trường lập tức co rút.
Nghi ngờ Diệp Long rắc muối vào vết thương của mình, nhưng không thể tìm thấy lý do để đánh người.
"Chúng ta không thể bỏ cuộc!!"
Diệp Long không ngại cảm nhận của Phương Trường, tiếp tục rắc muối vào vết thương của mình: "Cuộc sống cho ngươi nhiều hoạn nạn và thất bại như vậy, bởi vì ngươi vốn là nhân vật chính, chạy đi, thiếu niên, đi gặp gió trong vận mệnh.”
"Gió trong vận mệnh!?"
Trong lòng Phương Trường không hiểu sao bối rối, nhớ tới sợ hãi bị Tần Phong chi phối.
"Đúng, không thể buông tha!!"
Diệp Thần lần thứ hai ăn bánh lớn, còn không quên đem canh gà uống xuống.
"Ta muốn lẳng lặng!!"
Sắc mặt Phương Trường trở nên vô cùng khó coi, muốn tìm một chỗ một mình liếm vết thương.
“Phương huynh, tùy ý!”
Diệp Thần nhìn Phương Trường rời đi, nhịn không được hỏi: "Diệp Long, ngươi cảm thấy có thể hợp tác với Phương Trường hay không!?”
“Có thể hợp tác!”
Diệp Long nghiêm túc nói: "Nam Phong cố ý, Tần Hoàng vô tình bắn pháo, hắn có chúng kẻ thù với chúng ta…”
"A!?"
Diệp Thần thoáng sững sờ, đầu óc trong lúc nhất thời không kịp phản ứng lại.
"Ngươi không hiểu!?"
Diệp Long cảm giác mình lại tìm được cơ hội diễn xuất, vẻ mặt bát quái nói: "Ta nghe được bạch nguyệt quang của Phương Trường, cũng là Nam Phong công chúa tiền triều, hiện tại đã trở thành tiểu liếm khuyển của Tần Hoàng.”
“Tiểu Liếm Khuyển!”
Diệp Thần lập tức hiểu rõ, nhưng tâm cũng đau nhói.
Nhìn bóng lưng Phương Trường rời đi, giống như đang nhìn thấy chính mình.
Hiện tại Bạch Nguyệt Quang của Phương Trường đã trở thành tiểu liếm khuyển của Tần Hoàng, nhưng ý khó bình của hắn cũng đồng dạng trở thành vật tư của Tần Hoàng, ngay cả thanh mai trúc mã của hắn cũng trở thành Đại tướng quân Tần Hoàng, đi trấn thủ biên cương.
Luận thảm, hắn còn thảm hơn Phương Trường!!
“Ta thêm lời thoại như vậy, chắc là phù hợp với tiêu chuẩn của Tần đạo!?”
Trong lòng Diệp Long cũng mười phần không chắc, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt tràn đầy đồng tình cùng thương hại của Diệp Thần, thì liền nhịn không được tiếp tục rắc thêm muối, nói: "Từ xưa có rất nhiều nam si tình, tất cả đều có nổi khổ riêng!”
“Nổi khổ riêng!?”
Diệp Thần lại thấy đau nhói, cảm giác Diệp Long đang ám chỉ mình.
Nhưng quay đầu lại nhìn thấy Diệp Long đang nhìn Phương Trường đang rời đi, trong ánh mắt tràn đầy đồng tình cùng thương xót, khiến hắn căn bản không tìm được chứng cớ xác minh.
“Leng keng, chúng mừng chó săn của túc chủ rắc muối với vết thương tâm hồn của thiên tuyển chi tử cấp truyền thuyết, thu được 10 vạn điểm phản diện!"
“Leng keng, chúng mừng chó săn của túc chủ rắc muối với vết thương tâm hồn của thiên tuyển chi tử cấp sử thi, thu được 20 vạn điểm phản diện!"
"Là Diệp Long!?"
Tần Phong hơi sửng sốt, lập tức nghĩ tới Diệp Long.
Hiện tại Phương Trường cùng Diệp Thần đã chơi đùa với nhau, mà ở bên người bọn họ cũng chỉ có một mình Diệp Long.
Nhưng điều khiến hắn không nghĩ tới chính là, Diệp Long lại dũng mãnh như vậy.
Ở trước mặt hai đại thiên mệnh không chỉ không có cúi đầu, cư nhiên còn có thể lấy một chọi hai, điên cuồng rắc muối lên vết thương tâm hồn của bọn hắn.
Cũng thành công đạt được sự khẳng định của Tần đạo, nguyện gọi là tiểu vương tử xát muối!
"Bái kiến Tần Hoàng!!"
Dược Thần sau khi biết được Tần Phong muốn gặp mình, cả người liền cảm thấy không tốt.
Vốn tưởng rằng đẩy Hữu Dung ra khỏi cửa, là có thể làm cho Dược Thần cốc tránh thoát một kiếp, nhưng ông vẫn đánh giá quá cao độ dày da mặt của Tần Phong, cũng không thể không kiên trì đến bái kiến.
“Tiền bối, không được!”
Tần Phong bày ra tư thái vô cùng thấp, vội vàng tiến lên nâng Dược Thần dậy.
Chỉ là loại tư thái thấp này của hắn, chẳng những không có để cho Dược Thần dâng lên độ hảo cảm, ngược lại làm cho trong lòng Dược Thần càng thêm khẩn trương.
Mọi người đều biết, ác nhân nhiều nhất là để mắt tới tiền trong nhà ngươi, cướp xong trực tiếp trở về chia sổ sách, nhưng Tiếu Diện Hổ lại nhìn chằm chằm vào sản nghiệp nhà ngươi, bọn hắn muốn thay thế vị trí của ngươi.
"Bệ hạ là hoàng đế của vạn tộc, không nên, không nên…”
Dược Thần vội vàng đem tư thái của mình đặt thấp hơn, hy vọng có thể đánh thức lương tâm ít ỏi của Tần Phong.
“Tiền bối, quá khách khí, mời!”
Tần Phong lười tiếp tục nói nhảm.
Trực tiếp đảo khách làm chủ, lôi kéo Dược Thần đi về phía sơn cốc.



Bạn cần đăng nhập để bình luận