Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 1140 - Đây là niềm vui của thiên tuyển chi tử!?



Chương 1140 - Đây là niềm vui của thiên tuyển chi tử!?




"Bái kiến Tần Hoàng!!"
Các vị trưởng lão kinh hoảng trong lòng, tất cả đều tự giác quỳ xuống.
Không phải bọn họ sợ!
Là bọn họ phát hiện ở trước mặt thực lực tuyệt đối, bất kỳ âm mưu quỷ kế nào cũng chỉ là vô ích.
“Thánh chủ tỷ tỷ!”
Tần Phong không để ý tới các vị trưởng lão, ngữ khí nhẹ nhàng nói: "Trẫm cảm thấy rất nghi hoặc, đồng dạng đều là quỳ xuống, ngươi vì sao tình nguyện quỳ xuống với Lâm Uyên, nhưng lại không nguyện ý quỳ gối trước mặt trẫm, là cảm thấy trẫm sẽ bạc đãi ngươi, đi theo trẫm ăn không đủ no!?”
"Ta..."
Võ Lăng Thánh chủ khẩn trương há miệng, không biết nên trả lời như thế nào.
“Tần Hoàng nói đùa!”
Đại trưởng lão vội vàng lộ ra khuôn mặt tươi cười, nói: "Lần này Lâm Uyên đến quá đột ngột, Thánh chủ vì bảo hộ đệ tử Võ Lăng Thánh Địa, mới bất đắc dĩ mới quỳ xuống với Lâm Uyên, kỳ thật chúng ta đã sớm thương lượng xong, chuẩn bị tiếp nhận Đại Tần thu nạp.”
"Là như vậy sao!?"
Tần Phong vẫn nhẹ nhàng nói: "Nhưng vì sao trẫm nghe nói, các ngươi là muốn cùng trẫm chơi đùa khu lang trục hổ, dùng Lâm Uyên để đối kháng trẫm!”
"Ngươi..."
Thân thể mềm mại của Võ Lăng Thánh Chủ không khỏi run lên, chỉ cảm thấy sau lưng mình, mồ hôi lạnh toát ra.
Việc này cũng chỉ sau khi Lâm Uyên rời đi, nàng cùng các vị trưởng lão đơn giản thảo luận qua, nhưng Tần Phong lại nghe nói ở đâu ra!?
"Cái này thật đáng sợ!!"
Các vị trưởng lão cũng đổ cả mồ hôi lạnh.
Nếu như bọn họ không đoán sai, Võ Lăng Thánh Địa đã bị triều đình trà trộn, nhất cử nhất động của bọn họ đều nằm trong sự giám thị của Tần Phong.
“Làm người nên kiêu ngạo, đã cho ngươi mặt mũi, ngươi cũng phải muốn!”
Tần Phong trở mặt còn nhanh hơn so với lật sách, ngữ khí đột nhiên lạnh lùng nói: "Hiện tại trẫm cho các ngươi mặt mũi, các ngươi không cần, ngược lại muốn tính kế trẫm, là coi trẫm không có cách, hay là nghĩ Đại Tần ta dễ khi dễ!?”
"Tần Hoàng, thứ tội!!"
Tâm lý các vị trưởng lão rốt cuộc không chịu nổi, bị dọa vội vàng dập đầu cầu xin tha thứ.
Bọn họ không nghĩ tới Tần Phong biến sắc mặt nhanh như vậy, một giây trước còn có thể nói chuyện vui vẻ với ngươi, một giây sau liền trực tiếp cuồng phong bạo vũ, cũng hiểu được Lôi Đình Vũ Lộ đều là quân ân là có ý gì.
"Một câu thứ tội là xong rồi?!"
Tần Phong lạnh nhạt nhìn về phía Võ Lăng Thánh Chủ, nhẹ giọng nói: "Thánh chủ tỷ tỷ, tỷ cũng không muốn Võ Lăng Thánh Địa máu chảy thành sông chứ?!”
“Tần Hoàng, chúng ta nguyện ý tiếp nhận thu nạp!”
Trong đôi mắt đẹp của Võ Lăng Thánh Chủ tràn đầy bi thương.
Cuối cùng vẫn bất đắc dĩ lựa chọn thỏa hiệp, buông bỏ tất cả kiêu ngạo quỳ gối trước mặt Tần Phong.
Nàng biết hiện tại mặc kệ mình có đồng ý hay không, đều không thể thay đổi kết cục Võ Lăng Thánh Địa bị thu nạp, sinh tử của mọi người cũng đều nằm trong một ý niệm của Tần Phong.
"Đây chính là niềm vui của thiên tuyển chi tử!?"
Tần Phong không thể không thừa nhận.
Nhìn thấy võ lăng thánh chủ quỳ xuống, trong lòng không hiểu sao sinh ra một loại cảm giác thành tựu.
Bất quá hắn hiện tại không có thời gian đi trải nghiệm loại khoái hoạt này, khẩn cấp muốn dọn sạch bảo khố của Võ Lăng thánh địa.
Hắn đã nhớ thương toà bảo khố này bảy tám năm rồi!
Cũng vừa vặn có thể dùng những vật liệu, đem Võ Lăng Thánh Địa luyện hóa thành Tiên Sơn.
Về phần sau khi luyện thành có ai chống sấm hay không, hắn có thể nói là tuyệt đối không lo lắng.
Chỉ dựa vào động tĩnh chiến đấu vừa rồi của hắn và Lâm Uyên, liền khẳng định có thể đem tiểu Tam Tam hấp dẫn lại đây.
“Ắt xì!!”
Lâm Tam nhịn không được hắt hơi một cái, không biết là ai nhớ thương y.
"Ừm!?"
Lâm Tam đột nhiên nhíu mày, quay đầu nhìn về phía Võ Lăng Thánh Địa.
Y lại một lần nữa cảm ứng được đạo kiếm ý xa lạ kia, chẳng qua khác với lần trước, lần này kiếm ý của Tần huynh cư nhiên cũng ở đây, hơn nữa hai người còn xảy ra một hồi kịch liệt chiến đấu.
“Có thể làm cho Tần huynh phát hỏa lớn như vậy, người này vừa nhìn liền không phải là người tốt gì!”
Lâm Tam lựa chọn tạm thời buông tha Diệp Thần trước, xoay người đi về phía Võ Lăng thánh địa.
Lúc này——
Lâm Uyên thấy Tần Phong không đuổi theo, vội vàng dừng lại thở dốc.
“Hô hô!”
Lâm Uyên từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, miệng cứng rắn nói: "Bản vương lần này sơ suất, không nghĩ tới Tần Phong lại có được chí bảo Đại Tiên Thiên trong truyền thuyết, bất quá hắn cũng chỉ có thể dựa vào chí bảo Đại Tiên Thiên giương oai diễu võ. . ."
Không đợi Lâm Uyên nói xong, ngực laij đột nhiên sáng lên.
Chỉ thấy Âm Dương Ngư ngọc bội không ngừng lóe ra, ngay sau đó bốn phía đột nhiên xuất hiện một đoàn năng lượng, bắt đầu hội tụ về phía ngực Lâm Uyên.
"Đây là..."
Lâm Uyên cau mày nhìn bốn phía, nhanh chóng điểm ra một đạo chỉ quyết nhẹ nhàng.
Chỉ thấy hư không phía trước chậm rãi nứt ra, là tiểu thế giới độc lập do cường giả mở ra, bên trong không có cạm bẫy yêu thú gì, chỉ có từng gốc cây thiên tài địa bảo quý hiếm.
“Ngươi thật đúng là bảo bối a!”
Lâm Uyên vui vẻ vuốt ngực.
Hắn đang lo làm thế nào nhanh chóng đột phá cảnh giới đại đế, không nghĩ tới Âm Dương Ngư ngọc bội liền giúp hắn tìm được một tiểu thế giới, bên trong còn có nhiều thiên tài địa bảo quý hiếm như vậy.
“Tần Phong, ngươi chờ đó cho bổn vương!”
Lâm Uyên cảm giác mình lại được, ánh mắt sắc bén nói: "Trời sẽ tối, người sẽ thay đổi, ba phần tình, bảy phần lừa gạt, ai cũng có một khắc huy hoàng, nhưng đừng lấy một khắc làm vĩnh viễn..."



Bạn cần đăng nhập để bình luận