Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 306. Trễ!!

Chương 306. Trễ!!
Một tiếng ầm vang!!
Hư không quanh thân Tần Phong chấn động, âm thanh kiếm ngân vang vọng không dứt.
Nương theo đó là một cỗ kiếm khí mênh mông như biển quét qua rừng cây, tiếng xé gió sắc bén cũng vang lên giữa trời đất, vô số kiếm khí hội tụ thành dòng sông cuồn cuộn, tựa như có thể nuốt chửng vạn vật trên đời.
Ngàn kiếm chấn động, kiếm kêu không dứt, nước sông lớn dâng lên tận trời!
"Phòng ngự!!”
Hơn mười binh sĩ bị nô dịch nhanh chóng hội tụ lại một chỗ, iên thủ phóng thích quân trận để ngăn cản Đại Hà Kiếm Quyết.
Ầm ầm!!
Kiếm khí đầy trời hóa thành sóng lớn, hung hăng đụng vào nhau, tiếng nổ đinh tai nhức óc vang vọng thiên địa, khuấy động hư không, tạo nên những gợn sóng không ngừng lan rộng ra.
Hơn mười binh sĩ bị nô dịch cũng không bị kiếm khí thôn phệ, giống như chiếc thuyền nhỏ gian nan cầu sinh trong cơn bão lớn giữa biển cả mênh mông.
"Không hổ là Trấn Ma quân trấn thủ Vạn Ma tháp!"
Bên trong ánh mắt Tần Phong nổi lên một tia kinh hỉ, hắn cảm thấy rất hài lòng với chiến lực của Trấn Ma quân.
"Thánh Tử đại nhân, đây là ý gì!?"
Vạn Lý Lãng sắc mặt âm trầm từ trên trời giáng xuống, thoáng qua một cái liền thấy Tần Phong đang đánh nhau với binh của mình.
"Đáng chết!!"
Phương Trường mắt thấy Đại thống lĩnh Vạn Lý Lãng đi tới thì lập tức cố nén đau mà lao về phía cửa lớn.
"Tiểu Vạn Tử tức giận!"
Khóe miệng Tần Phong lộ ra một nụ cười.
Chỉ thấy hắn không có ý tức giải thích với Vạn Lý Lãng, mà cầm Trường Không thần kiếm đuổi theo hướng Phương Trường, đồng thời cũng không quên sử dụng kỹ năng lấy vật cách không, lấy tín vật từ trong ngực của y.
"Tần Phong!!"
Vạn Lý Lãng thấy Tần Phong không nhìn mình, thì lập tức nổi giận đùng đùng, phát ra uy áp.
"Tiểu Vạn Tử, ngươi muốn phản bội Âm Nguyệt hoàng triều sao?!"
Tần Phong chỉ cảm thấy trên thân giống như gánh vác ngàn vạn đại sơn, dứt khoát không đuổi theo Phương Trường nữa, mà trực tiếp xuất ra biểu diễn của vua màn ảnh, hắn quay đầu nhìn về phía Vạn Lý Lãng, phát ra tiếng gầm phẫn nộ.
"Ngươi nói bậy bạ gì đó, ta phản bội Âm Nguyệt hoàng triều lúc nào!"
Vạn Lý Lãng giật mình, vội vàng triệt tiêu uy áp, một bộ ta không phải, ta không có, ngươi đừng vu hãm ta.
Tần Phong đúng lý quyết không tha người, nói: “Ngươi biết người vừa rồi là ai không? Hắn chính là môn sinh thiên tử Phương Trường của Đại Hạ hoàng triều, trước nhiều ánh mắt như vậy, ngươi lại dám phóng thích uy áp ngăn cản ta đuổi bắt hắn."
"Hắn là Phương Trường!!"
Binh sĩ xung quanh lập tức kinh hô một tiếng, tin tức Lục Vị Đế Vương đã như sấm bên tai.
Vạn Lý Lãng gấp giọng ngụy biện: “Coi như hắn là Phương Trường, nhưng ta đã ép hắn phải vào Vạn Ma tháp thì cũng là một công lớn, ngươi sao có thể nói ta phản bội Âm Nguyệt hoàng triều!?"
“Biết rõ đây là cái gì!?”
Tần Phong lấy ra tín vật đưa đến trước mặt đối phương, đứng trên thế đạo đức cao mà nói: “Đây là Ma Tộc Đại Tế Ti viết cho thủ lĩnh Ma tộc, ta đã lấy được trên thân Phương Trường.”
"Không có khả năng!"
Vạn Lý Lãng nhận lấy bức thư, kết quả đúng như những gì Tần Phong nói.
Phía trên viết rõ ràng Phương Trường là Vạn Ma Chi Chủ, y đến đây là vì cứu vớt Ma Tộc bên trong Vạn Ma tháp, hi vọng thủ lĩnh Ma tộc có thể toàn lực phối hợp với y.
Tần Phong tiếp tục nói: “Hiện tại Âm Nguyệt hoàng triều chúng ta đang giao chiến với Đại Hạ hoàng triều, lúc này Phương Trường đến đây giúp Ma Tộc phá phong ấn, ngươi nói xem, có trùng hợp hay không!?”
"Cái này. . ."
Sắc mặt của Vạn Lý Lãng lập tức ngưng trọng, rốt cục ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc.
Chỉ cần Phương Trường không phải thằng ngu, liền khẳng định sẽ thừa cơ dẫn đầu Ma Tộc cùng Đại Hạ hoàng triều tiền hậu giáp kích, từ đó tấn công vào lãnh thổ của Âm Nguyệt hoàng triều.
"Nhanh, mau cùng bản tướng quân tiến vào tháp!"
Vạn Lý Lãng vội vàng triệu tập binh sĩ, chuẩn bị tiến vào tháp bắt Phương Trường.
Tần Phong thở dài nói: "Trễ!"
"Vì sao!?"
Vạn Lý Lãng cảm thấy nghi hoặc, không hiểu tại sao lại trễ.
Tần Phong nở một nụ cười vô hại, nói: “Bởi vì hiện tại ta muốn đến tìm Lục Đạo Đế Quân để báo án vi phạm của ngươi…”
Ngọa tào!
Tên lão lục vô sỉ nhà ngươi!!
Vạn Lý Lãng không khỏi nheo mắt lại, tỏ vẻ bản thân chưa từng thấy người nào mặt dày vô sỉ như vậy.
Tần Phong cười tủm tỉm nói: "Tiểu Vạn Tử, ngươi cũng không muốn Đế Quân biết rõ chuyện này đúng không!?"
"Ngọa tào, thật vô sỉ a!"
Binh sĩ chung quanh điên cuồng chửi bậy, phát hiện Tần Phong đúng là không cần mặt mũi.
Vạn Lý Lãng không hề bị lay động nói: "Không phiền Thánh tử đại nhân phí tâm, bản tướng quân sẽ đích thân mang theo Phương Trường đến thỉnh tội với Đế Quân.”
"Tướng quân!!"
Mấy tên đại tướng tâm phúc lập tức khuyên can, nói Vạn Lý Lãng tuyệt đối không nên xúc động.
Mặc dù bắt lấy Phương Trường là có cơ hội lấy công chuộc tội, công tội bù nhau, nhưng trăm vạn Trấn Ma quân lại để cho một tiểu Phương Trường dễ dàng trà trộn vào nơi này, đây thật sự là một thất trách nghiêm trọng.
Đến lúc đó cho dù Đế Quân có thiên vị thì các thế lực khác cũng sẽ không buông tha, khẳng định sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế đem Vạn Lý Lãng kéo xuống, tranh đoạt vị trí thống soái của trăm vạn Trấn Ma quân.
"A. . ."
Binh sĩ bị nô dịch bò từ dưới đất lên, đỏ mắt muốn đánh về phía binh sĩ xung quanh.
"Bọn hắn bị người khống chế!"
Các binh sĩ khác thấy thế cũng vội vàng đè người lại.
"Đừng nói nữa!"
Vạn Lý Lãng nhìn binh sĩ bị nô dịch hít sâu một cái, nói: "Đây là do bản tướng quân thất trách, bản tướng quân sẽ không trốn tránh, sau khi bắt được Phương Trường, ta tự đi tìm Đế Quân thỉnh tội, tất cả chỉ do một mình ta gánh chịu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận