Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 1374 - Ngày tháng tươi đẹp đã kết thúc



Chương 1374 - Ngày tháng tươi đẹp đã kết thúc




Lúc này......
Tam Thu trầm mặc không nói, cũng cầm bút ghi chép lại.
Năm nào tháng nào: Tần vương rít gào với thái sư đương triều, nói mình không muốn xử lý chính vụ, đây là hành vi hôn quân, dấu hiệu mất nước, kỳ vọng Đại Tần nhị thế có thể kịp thời tỉnh ngộ, chớ để Đại Tần nhị thế mà chết.
“Các ngươi......”
Tần Hạo tức giận nói không ra lời.
Tuy nhiên vì không muốn bị chụp mũ hôn quân, cho nên chỉ có thể biểu thị vừa rồi nói chuyện hơi lớn tiếng.
“Vậy là thỏa hiệp rồi!?”
Thái sư Vô Đạo trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Vốn tưởng rằng Tần Hạo xuất thân từ Tần gia, ít nhiều sẽ mang gen vô sỉ, không cần mặt của gia tộc, nhưng bây giờ xem ra, y đúng là không giống với Tần gia.
“Ô ô......”
Trong lòng Tần Hạo tràn đầy ủy khuất, tỏ vẻ mình muốn yên tĩnh.
Vốn tưởng rằng hoàn thành giấc mộng cuối cùng của nam nhân sẽ vui vẻ, ai ngờ chờ đợi y chính là tấu chương xử lý mãi không hết.
Xử lý không xong!
Căn bản xử lý không xong......
“Tần Vương điện hạ!”
Thái sư Vô Đạo thấy Tần Hạo thỏa hiệp, càng được voi đòi tiên nói: "Hôm nay thiên hạ mới định, vậy đều cần tiền, nhưng trong thời gian Thủy Hoàng lên ngôi đông chinh Yêu tộc, bắc phạt thảo nguyên, luyện chế Tiên Sơn, Cửu Đỉnh cùng các loại quốc khí trấn quốc, dẫn đến quốc khố trống rỗng, lão thần đề nghị Tần vương điện hạ nên bắt chước Thánh quân thời cổ đại, dẫn đầu tiết kiệm, giảm bớt chi tiêu trong cung.”
“Giảm chi tiêu?”
Tần Hạo một bộ sinh không thể luyến, hoài niệm thời gian làm vương gia phú quý.
"Đúng vậy, cắt giảm chi phí!"
Thái sư Vô Đạo nghiêm túc nói: "Những ca cơ xinh đẹp được nuôi dưỡng khi Thủy Hoàng lên ngôi nên giải tán hết, còn có chi tiêu của đệ tử hoàng gia cũng phải giảm bớt.”
“Giải tán ca cơ trong cung!?”
Tần Hạo giống như mèo bị giẫm phải đuôi.
Đối với việc giảm bớt chi tiêu cho đệ tử hoàng gia, y tỏ vẻ tán thưởng, nhưng đối với việc giải tán ca cơ trong cung y tuyệt đối không thỏa hiệp.
“Hả!?”
Tam Thu hơi ngẩng đầu nhìn, ánh mắt chờ đợi săn giết.
“Thái sư nói có lý......”
Trong lòng Tần Hạo tràn đầy ủy khuất, cố nén bi thương, nói: "Lúc này bản vương lấy thiên hạ thương sinh làm nhiệm vụ của mình, nên dẫn đầu đề xướng tiết kiệm, không thể ham hưởng lạc, cũng không thể lại tăng thêm gánh nặng cho bách tính."
“Tần Vương thánh minh!”
Thái sư Vô Đạo thấy Tần Hạo lại thỏa hiệp, không ngừng cố gắng nói: "Gần đây đệ tử hoàng tộc càng lúc càng ngông cuồng kiêu căng, không chỉ có bên đường cường đoạt nữ nhân đàng hoàng, còn chiếm lấy tổ nghiệp nhân gia, làm ô dù cho đại thần trong triều…”
“Trời ạ!”
Tần Hạo lập tức đau đầu, trong lòng miễn bàn có bao nhiêu hối hận.
Nếu sớm biết khởi binh tạo phản là trải qua loại cuộc sống khổ cực này, đánh chết y cũng sẽ không kích hoạt tinh thần chính nghĩa mà khởi binh, nên dựa vào đất phong của mình làm một Tiêu Dao Vương gia.
Cho dù mỗi ngày bị quân côn của ca ca đáng, thì còn tốt hơn ngày tháng cực khổ này!
Không chỉ có dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó, có tấu chương xử lý không hết, còn phải giảm bớt chi tiêu, giúp ca ca bổ khuyết chỗ thiếu hụt, hiện tại càng muốn cho y đi đối mặt với đám lão lục trong gia tộc.
Hiện tại y đặc biệt hy vọng hài tử ra đời sớm một chút, để cứu vớt thân phụ mình thoát khỏi bể khổ.
Nhưng điều đó là không thể!
Vì bảo đảm gen đời sau của Tần gia, bọn họ sẽ sử dụng tiên dịch ướp suốt trăm năm, nói cách khác y ít nhất phải bị vây khốn ngôi vị hoàng đế trăm năm mới có thể giải thoát.
“Hả!?”
Tam Thu nhìn thấy Tần Hạo do dự, lại nâng lên ánh mắt săn giết.
“Vô liêm sỉ!”
Tần Hạo lập tức vỗ án rít gào, nói: "Là hoàng tộc không làm gương tốt, rõ ràng khi nam bá nữ, hoành hành ngang ngược, bản vương muốn nghiêm trị bọn họ, tuyệt không nuông chiều!!"
“Tần Vương thánh minh!”
Thái sư Vô Đạo trước tiên giơ móng vuốt vuốt mông rồng, ngay sau đó bắt đầu giảng đạo lý: "Thật ra tất cả mâu thuẫn đều đến từ một quần thể muốn ăn nhiều chiếm nhiều, mà một quần thể khác không muốn đi vào khuôn khổ, chỉ cần làm chuyện mình nên làm, lấy thứ mình cần lấy, gánh vác trách nhiệm lại hưởng thụ quyền lợi, thì sẽ không có nhiều chuyện thối nát như vậy, cho nên Tần vương hãy làm gương cho thiên hạ..."
“Giết bản Vương đi!”
Tần Hạo nghiến răng nghiến lợi, đã sắp sụp đổ rồi.
Không chỉ có mỗi ngày tấu chương xử lý không xong phải xem, còn phải nghe đám văn thần Thái sư này lải nhải, động một chút chính là hồ hởi, thánh nhân nói, Thủy Hoàng từng nói...
“Tần Vương điện hạ......”
Tần Nam đột nhiên vội vã chạy vào nói: "Đại sự không tốt......”
"Vội vàng hấp tấp còn thể thống gì!”
Thái sư Vô Đạo lạnh giọng răn dạy, không quên lấy ra đả hoàng tiên của mình.
“Thái sư giáo huấn rất đúng!”
Tần Nam vừa nhìn thấy đối phương lấy ra Đả Hoàng Tiên, liền cảm thấy đối phương nói có đạo lý, vội vàng nghiêm mặt quỳ xuống nói: "Tần Vương điện hạ, chúng ta vừa mới thu được tin tức Hắc Băng Đài truyền đến, nguyên Bắc Cương Chiến Thần Diệp Thần đang chiêu binh mãi mã muốn tạo phản!"
“Bản vương muốn ngự giá thân chinh!”
Tần Hạo lập tức kêu to đứng dậy.
Y không phải bị danh tiếng chiến thần Bắc Cương dọa sợ, mà rốt cục có thể thoát khỏi công việc bận rộn.
“Tần Vương điện hạ!”
Thái sư Vô Đạo Chủ là một người làm cho Tần Hạo rất không thoải mái, lập tức chính nghĩa nói: "Một thế hệ có sứ mệnh của một thế hệ, Thủy Hoàng dùng vũ lực bình định tất cả, vì Nhân tộc ta, thắng được tôn nghiêm dân tộc, mà ngài nên thực thi nhân từ, vì Đại Tần ta mở ra vạn thế thái bình, chứ không phải học Thủy Hoàng động một chút là ngự giá thân chinh.”
“Ngươi......”
Tần Hạo tức giận đến mặt mũi phát tím, hận không thể cho lão già này một gậy.
“Chúng thần tán thành!”
Những đại thần khác cũng nhao nhao mở miệng khuyên nhủ: "Tần Vương, ngài sắp đăng làm Nhân hoàng của Đại Tần nhị thế, thân phận vô cùng tôn quý, mà Diệp Thần bất quá là chó nhà có tang, cần gì ngài ngự giá thân chinh!?"
“Trẫm quyết tâm, không cần nhiều lời!”
Tần Hạo thoáng hiện ra Vương Bát khí, thanh âm uy nghiêm nói: "Hoàng huynh nói qua thiên hạ đại đồng, định vạn sự chi hưng, hiện tại mộng của hoàng huynh, chính là mộng của trẫm, phí thời gian bao nhiêu năm tháng, lại mai táng bao nhiêu sinh mệnh, mới đổi lấy giang sơn nhất thống hôm nay, trẫm tuyệt đối không cho phép có người phá hủy nó, nghịch tặc đáng tru, Đại Tần tất hưng!"
“Tần Hoàng Thánh Minh!”
Các đại thần thấy Tần Hạo đổi tên tự xưng, chỉ có thể cùng nhau đổi tên.
Nói xong - -
Tần Hạo còn không quên liếc mắt nhìn Tam Thu, cảm thấy lần này hẳn là không thành vấn đề.
“Hả!?”
Tam Thu không để ý tới ánh mắt Tần Hạo, cầm lấy bút lông bắt đầu ghi chép.
Tháng nào đó: Nguyên chiến thần bắc cương Diệp Thần phát động tạo phản quy mô nhỏ, Tần Hoàng vì biểu lộ quyền uy Nhân Hoàng của mình, không để ý chúng đại thần ngăn cản, càng không để ý quốc khố ngày càng trống rỗng, cố ý dẫn quân ngự giá thân chinh.



Bạn cần đăng nhập để bình luận