Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 1113 - Cắt đứt tình cảm



Chương 1113 - Cắt đứt tình cảm




"Thật nhanh!!"
Võ Lăng thánh chủ sắc mặt không khỏi biến đổi, vội vàng lấy ra Hải Linh Ngọc Tiêu ngăn cản.
Ding! Ding! Ding!
Song phương nhanh chóng giao chiến cùng một chỗ, vũ khí va chạm tóe ra ánh lửa.
“Làm sao có thể!”
Trong lòng Võ Lăng thánh chủ nổi lên sóng to gió lớn ngập trời.
Phát hiện đại đế đỉnh phong như mình, cư nhiên không cách nào áp chế chuẩn đế sơ giai, thậm chí tên này còn yêu nghiệt không kém gì Tần Phong.
“Không cần đánh, không cần đánh nữa!”
Tiểu sư muội vội vàng chạy ra, hét lớn: "Lâm Uyên sư huynh, ngươi không cần đánh nữa, ta nguyện ý đi với ngươi còn không được sao!?”
Nghe tiếng——
Thân thể Lâm Uyên cứng đờ tại chỗ.
Không phải hắn muốn dừng lại, mà là chấp niệm của Uyên tổng còn chưa tiêu tán, muốn liếc mắt nhìn tiểu sư muội của hắn một cái.
"Đại đạo ba ngàn, bởi vì tình mà sinh, bởi vì tình mà diệt!"
Lâm Uyên trong lòng rất là bất đắc dĩ, quay đầu lại nhìn về phía tiểu sư muội.
“Lâm Uyên sư huynh, ta đi theo ngươi!”
Tiểu sư muội thấy Lâm Uyên dừng lại, trong lòng vô cùng vui vẻ.
Hắn vẫn là Uyên tổng quen thuộc trước kia!
“Cường giả không cần ràng buộc!”
Ánh mắt Lâm Uyên đột nhiên trở nên lạnh lùng nói: "Bước đầu tiên lên bờ, trước trảm ý trung nhân, một kiếm lấy mệnh, bổ kiếm lấy hồn..."
"Ngươi..."
Thiên Tú nghe được lời của tiểu sư muội, tức giận đến đầu bốc khói xanh.
Nhưng ngay khi hắn ta chuẩn bị chửi ầm lên, thì một đạo kiếm quang chói mắt cấp tốc hiện lên, ngay sau đó liền đâm vào ngực tiểu sư muội.
"Cái gì!!"
Biến cố bất thình lình khiến mọi người cả kinh.
Trong trí nhớ của bọn họ, Uyên tổng phải quỳ xuống liếm mới đúng.
Coi như là tiểu sư muội thả rắm, hắn cũng xem như hương thơm mà ngửi.
Nhưng bây giờ là tình huống gì đây?
Uyên tổng không chỉ không quỳ liếm tiểu sư muội, cư nhiên còn một kiếm đâm tiểu sư muội.
"Lâm Uyên sư huynh..."
Môi anh đào của tiểu sư muội hơi hé ra, khó có thể tin mà nhìn về phía Lâm Uyên.
Phốc một tiếng!
Chỉ thấy Lâm Uyên mặt không chút thay đổi rút lợi kiếm ra, máu tươi giống như không cần tiền bắn ra tung tóe.
Bịch!
Tiểu sư muội vô lực mềm nhũn ngã trên mặt đất, tầm mắt cũng bắt đầu mơ hồ.
Nàng cho đến khi chết cũng nghĩ không ra, vì sao Uyên tổng lại muốn giết mình.
Tuy rằng trong lòng nàng cũng chưa bao giờ để ý tới Uyên tổng, nhưng hiện tại nàng đều đã đồng ý đi cùng hắn, chẳng khác nào cho hắn cơ hội theo đuổi của mình.
Nhưng hắn chẳng những không cảm ơn, cư nhiên còn muốn giết mình.
Loại nam nhân này thật sự là quá hạ cấp!
“Lâm Uyên!”
Võ Lăng Thánh Chủ tức giận nói: "Tuy rằng nhân phẩm của nàng không được, nhưng cũng tội không đến chết, huống chi nàng còn là người ngươi từng thích, ngươi làm sao có thể xuống tay!”
"Đại đạo ba ngàn, bởi vì tình mà sinh, bởi vì tình mà diệt!"
Lâm Uyên không trả lời, tự mình nói: "Người vì tình mà bị vây khốn, lại vì tình mà bị động, thôi thì nguyện để ngươi như ánh trăng sáng, soi rọi đêm đen.”
Dứt lời ——
Trong đầu Lâm Uyên giống như hoàn toàn thông suốt, khống chế được thân thể.
Hắn cảm thấy thân thể đột nhiên thoải mái, chấp niệm đối với tiểu sư muội tiêu tán, từ nay về sau, không còn nữ nhân nào có thể ảnh hưởng đến việc hắn rút kiếm.
Ông! Ông!
Tiếng kiếm reo thanh thúy lại vang lên một lần nữa, tràn ngập ra một cỗ sát khí vô cùng lạnh lẽo.
"Cái gì!!"
Trong lòng mọi người lại cả kinh, không hiểu sao lại có loại cảm giác hít thở không thông.
Chỉ thấy Lâm Uyên vân đạm phong khinh đi về phía trước một bước, lợi kiếm trong tay giống như dải lụa ngân hà bay thẳng về thương khung.
“Ngươi, ngươi không cần tới đây!”
Thiên Tú phát hiện mình bị khóa chặt, vẻ mặt hoảng sợ kêu lên: "Ta cầu ngươi, ngươi không cần giết ta, ta chính là sư phụ của ngươi a..."
“Loại người như ngươi, không xứng làm sư phụ của người khác!”
Trong ánh mắt Lâm Uyên vẫn lóe ra hàn quang như trước, thân hình giống như quỷ mị mà lao ra.
“Nói rất hay!”
Mọi người bốn phía gật đầu đồng ý, nhìn về phía Thiên Tú tràn đầy khinh bỉ.
Ỷ vào thân phận mà chiếm đoạt nữ nhân của đồ đệ còn chưa tính, mắt thấy sự tình bại lộ thì lại để đồ đệ cõng nồi, hiện tại một chút tôn nghiêm đại đế cũng không có.
Sớm biết hôm nay, cần gì lúc trước!
“Ai!”
Võ Lăng thánh chủ cảm thấy vô cùng đau đầu.
Tuy rằng nàng cũng không tán thành hành vi của Thiên Tú, nhưng dù sao nàng cũng là thánh chủ của Võ Lăng Thánh Địa, không cách nào trơ mắt nhìn Lâm Uyên giết Thiên Tú.
Ầm ầm!!
Tiếng nổ đinh tai nhức óc đột nhiên vang vọng khắp thiên địa, toàn bộ hư không bị một cỗ năng lượng khủng bố bao phủ.
Chỉ thấy Võ Lăng Thánh Địa nâng Hải Linh Ngọc Tiêu lên, phía sau theo đó bốc lên sóng lớn ngập trời, giống như nước sông thiên hà mênh mông chảy xuống.
"Nhược Thủy!!"
Lâm Uyên không khỏi nhíu mày, thân hình nhanh chóng lui về phía sau né tránh.
Nhược Thủy chính là chí bảo do thiên địa thai nghén ra, có đặc điểm lông ngỗng không nổi, hoa lau chìm tận đáy.
Nếu như là lấy tu vi Tiên Vương cự đầu của hắn, tự nhiên sẽ không đem Nhược Thủy để ở trong mắt, nhưng với tu vi chuẩn đế sơ giai hiện tại, một khi dính vào Nhược Thủy thì liền rất khó thoát khốn.
“Lâm Uyên, dừng tay đi!”
Võ Lăng Thánh Chủ mở miệng khuyên nhủ: "Hiện tại sự tình đã phát sinh, ngươi giết Thiên Tú cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì..."
“Câm miệng lại!”
Lâm Uyên vẫn như trước mắt lộ ra hàn quang, nói: "Hôm nay bản vương phải giết Thiên Tú, cho dù Thiên Vương lão tử tới cũng vô dụng!”
Hưu!!
Thân thể Lâm Uyên trong nháy mắt biến mất tại chỗ, giống như quỷ mị tiếp tục xông về phía Thiên Tú.
"Quá nhanh!!"
Võ Lăng Thánh Chủ vội vàng điểm ra chỉ quyết, lợi dụng Nhược Thủy không ngừng ngăn trở Uyên tổng.
Chỉ là Uyên tổng căn bản không đối cứng với nó, bằng vào thân pháp quỷ mị không ngừng né tránh, rất nhanh tới gần Thiên Tú.
“Mau ngăn hắn lại!”
Các vị trưởng lão cũng đều ngồi không yên.
Hiện tại Lâm Uyên tới cửa đòi lại công đạo đã đủ mất mặt rồi, nếu để cho hắn giết Thiên Tú trước mặt bọn họ, mặt mũi Võ Lăng Thánh Địa có thể hoàn toàn mất đi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận