Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 1225 - Đến động Bàn Tơ



Chương 1225 - Đến động Bàn Tơ




Lúc này——
Tần Hạo đã mang theo đại quân, chậm rãi tiến vào yêu tộc.
Tuy đại phần lớn yêu tộc đã bị Tiểu Bạch thu gọn lại, cho nên dọc theo đường đi chỉ gặp phải một ít tiểu yêu có tu vi thấp kém, làm cho mọi người dần dần thả lỏng cảnh giác, cảm thấy yêu tộc hình như cũng chỉ như thế.
“Tần vương điện hạ, ta cảm thấy có gì đó không đúng!”
Một gã học sĩ sắc mặt hơi ngưng trọng nói: "Chúng ta đã tiến vào thời gian dài như vậy, nhưng một con đại yêu cũng không gặp được, cảm giác rất không hợp lý!”
"Ta cũng cảm thấy không thích hợp!"
Một học sĩ khác mở miệng nói: "Không phải con thỏ không cần mặt kia đang dụ địch xâm nhập, muốn một hơi ăn toàn bộ chúng ta?”
"Không thể nào!?"
Tần Hạo nhìn bốn phía nói: "Chẳng lẽ con thỏ kia đã sớm đoán được chúng ta sẽ tới!?”
“Khởi bẩm, Tần vương điện hạ!”
Một người thám phục nhanh chóng đưa tin: "Phía trước phát hiện một cái yêu động, trên đó viết ba chữ Động Bàn Tơ…”
"Động Bàn Tơ?”
Một gã học sĩ nhíu mày nói: "Chẳng lẽ là động phủ của một vị đại yêu yêu tộc nào đó!?”
“Các ngươi trước tiên đề phòng ở đây, đợi bổn vương đi dò xét một phen!”
Tần Hạo lập tức lấy Miêu Miêu Chùy ra, người có nhiệt huyết trung nhị chuẩn bị một mình đi tới.
“Tần vương điện hạ, không thể!”
Chúng học sĩ vội vàng ngăn cản nói: "Từ sau khi chúng ta tiến vào địa bàn yêu tộc, khắp nơi đều lộ ra quỷ dị, rất không thích hợp, hiện tại đột nhiên xuất hiện một cái Động Bàn Tơ, làm không tốt chính là cạm bẫy do con thỏ kia bày ra.”
“Yên tâm!”
Tần Hạo tự tin nói: “Bổn vương đã đột phá đến cảnh giới đại đế, cho dù là cạm bẫy do Tiểu Bạch bày ra, bổn vương cũng có thể toàn thân trở ra.”
Nói xong ——
Không cho mười tám học sĩ có cơ hội mở miệng, thân ảnh trực tiếp biến mất tại chỗ.
"Tần vương điện hạ!!"
Mười tám học sĩ trong lòng nóng nảy, muốn ngăn cản đã không kịp.
Chỉ có thể dựa theo phân phó trước khi đi của Tần Hạo, để cho đại quân đề phòng tại chỗ, phòng ngừa Tiểu Bạch mang theo đại quân yêu tộc đánh lén.
Rất nhanh——
Tần Hạo liền đi tới bên ngoài động Bàn Tơ.
Người còn chưa tiến vào đã ngửi được một cỗ hương vị mê người, cửa còn có bốn tiểu la lỵ mềm mại, không chỉ có tai hồ ly, phía sau còn có một cái đuôi lớn lông xù.
"Thiếu gia đi ngang qua!!"
Chỉ thấy một con trong đó nhảy ra, phát ra âm thanh nũng nịu.
"Thiếu gia của ta!!"
Ba con còn lại cũng không cam lòng yếu thế.
"Thanh âm này..."
Thân thể Tần Hạo không khỏi run rẩy, chỉ cảm thấy nổi da gà.
"Bầu trời một tiếng nổ lớn, thiếu gia lóe sáng xuất hiện!!"
“Thiếu gia đi nam xông qua bắc!”
"Xem hết nhụy hoa trên thế gian!!"
"Thiên nhược hữu tình thiên diệc lão!!"
“Thiếu gia dương danh thiên hạ!!”
“.........”
Trong đôi mắt đẹp của bốn con hồ ly nhỏ tràn đầy vẻ sùng bái, dùng âm thanh nũng nịu ở trước mặt Tần Hạo, ngươi một câu ta một câu.
"A đây!"
Trước kia y còn cười nhạo ca ca thích mấy âm thanh nũng nịu này, nhưng khi tự mình trải nghiệm, trong nháy mắt liền hiểu được cái gì gọi là không hề có lực chống đỡ.
Thì ra y không phải chán ghét âm thanh này, chỉ là đối tượng của nó không phải cho y nghe mà thôi.
“Ai ôi, tiểu ca ca thật anh tuấn!”
Thanh Xà vặn vẹo eo thon nhỏ của mình, uốn éo đi ra khỏi động Bàn Tơ.
“Đại yêu hóa hình!”
Sắc mặt Tần Hạo trong nháy mắt lạnh xuống, Miêu Miêu Chùy bắt đầu lóe ra ánh điện.
"Ai u, ngươi làm gì vậy!"
Thanh Xà không chỉ không có chạy trốn, ngược lại trực tiếp quấn lên nói: "Động Bàn Tơ ta mặc dù có không ít yêu thú hóa hình, nhưng chúng ta đều là yêu tốt tuân theo pháp luật, chưa bao giờ đi nhân tộc hại người!”
“Yêu tốt!”
Tần Hạo khẽ nhíu mày, từ trên xuống dưới đánh giá Thanh Xà.
Không giống với phương pháp ty luyện của nhân tộc bọn hắn, có một số yêu thú bởi vì chịu không nổi tu luyện dài dằng dặt, sẽ lẻn vào nhân tộc thông qua thôn phệ nhân loại để tăng nhanh tu luyện.
Bất quá Thiên Đạo tự có quy tắc, thôn phệ nhân tộc sẽ ngưng tụ sát khí.
Thật giống như là trong trò chơi giết người biến thành hồng danh, ở trong mắt đệ tử Đạo Môn chính là công đức thỏa đáng, một khi gặp phải nhất định đuổi giết đến chân trời góc biển.
Mà trên người đối phương quả thật không có sát khí, ngược lại có loại linh khí tự nhiên thiên thành.
"Thiếu gia!!"
Bốn con hồ ly nhỏ đồng thanh phát ra âm thanh nũng nịu, ngẩng đầu bốn mươi lăm độ trông mong nhìn Tần Hạo.
"Khụ khụ!!"
Tần Hạo bị gọi toàn thân nổi da gà, vội vàng ho khan nói: "Bổn vương là Tần vương của Đại Tần, phụng chỉ bắt một con thỏ quy án, các ngươi có biết nó hiện tại ở địa phương nào hay không!?”
“Oa, Tần vương!!”
Bốn con hồ ly lộ ra vẻ mặt sùng bái.
Nhớ kỹ nội dung Thanh Xà lên lớp dạy các nàng, nam nhân trẻ tuổi của nhân tộc đều có hư vinh, thích nhất là người khác phái dùng ánh mắt sùng bái nhìn bọn họ.
"Ách..."
Tần Hạo lại có cảm giác cấp trên.
Dựa vào định luật nhan sắc chính là chính nghĩa, cảnh giác trong lòng lại yếu đi một phần.
“Ngươi nói là tân vương của Yêu tộc!?”
Thanh Xà mị hoặc cắn cắn môi đỏ, bàn tay ngọc mảnh khảnh đặt ở ngực Tần Hạo.
“Đúng, chính là con thỏ kia!”
Tần Hạo chỉ cảm thấy tim đập dữ dội, vội vàng hỏi: "Hiện tại nó trốn ở nơi nào!?”
“Không bằng, chúng ta đi vào chậm rãi tán gẫu!”
Dục vọng trong đôi mắt đẹp của Thanh Xà sắp tràn ra màn hình, một tay bắt lấy cổ áo Tần Hạo kéo người vào động Bàn Tơ.
"Này, ngươi làm gì vậy!?”
Tần Hạo không khỏi cả kinh trong lòng, muốn giãy dụa đã không còn kịp nữa rồi.
"Tần vương ăn ngon uống ngon, Tần vương trường sinh bất lão!!"
Bốn con hồ ly nhỏ lại bắt đầu nũng nịu, cũng cùng nhau chạy vào động Bàn Tơ.



Bạn cần đăng nhập để bình luận