Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 1513 - Thỉnh giáo một ít tri thức sống



Chương 1513 - Thỉnh giáo một ít tri thức sống




"Leng keng, chúc mừng túc chủ nhục nhã thiên tuyển chi tử cấp thiên đạo, khiến cho suy nghĩ của hắn không cách nào thông suốt, đạt được 100 vạn điểm phản diện!”
“Nhục nhã Long Ngạo Thiên?”
Tần Phong nghe thanh âm hệ thống, vẻ mặt liền sửng sốt.
Tuy rằng 100 vạn điểm phản diện rất mê người, nhưng hệ thống cũng không thể tùy tiện vu oan người khác!
Hiện tại hắn đang lôi kéo Triệu Trường Sinh để thỉnh giáo, từ khi nào lại chạy đi nhục nhã Long Ngạo Thiên!?
“Tần sư đệ!”
Triệu Trường Sinh thấy Tần Phong thất thần thì vội nói: "Năng lực của ta quả thật có hạn, thật sự không thể trợ giúp ngươi các vấn đề liên quan tới luyện khí, hay là để ta đi mời các sư huynh khác của Tàng Thư Các giải thích nghi hoặc giúp ngươi được chứ!?"
“Triệu sư huynh quá khách khí rồi!”
Tần Phong cười híp mắt nói: "Tuy sư đệ ta xuất thân từ Tiên Chú Phong, nhưng chuyện muốn thỉnh giáo cũng không phải là về mặt luyện khí!”
“Vậy sư đệ, ngươi......”
Trên đầu Triệu Trường Sinh đầy dấu chấm hỏi, không biết Tần Phong muốn thỉnh giáo cái gì.
“Sư đệ muốn thỉnh giáo một ít tri thức sống!”
Sau khi Tần Phong chắc chắn Mộ Dung Tĩnh đang đọc sách cách đó không xa, hắn lặng lẽ lấy ra một quyển sách bìa cứng từ trong ngực.
“Đây là......”
Triệu Trường Sinh lập tức trừng to hai mắt.
Chỉ thấy trên bìa sách bìa cứng mà Tần Phong lấy ra viết năm chữ to "Xuân tiêu bí hí kịch đồ" rất rõ ràng, bên trong không chỉ có tranh minh họa tinh xảo, còn có các lời chú thích tỉ mỉ.
Tuy rằng y đã từng đọc rất nhiều sách trong Tàng Thư Các, nhưng y có thể thề với trời rằng y chưa từng thấy quyển sách nào đặc sắc như quyển sách này.
"Leng keng, chúc mừng túc hủ làm hư Thiên Tuyển Chỉ Tử cấp Thần Thoại, nhận được 20 vạn điểm nhân vật phản diện!"
“Quả nhiên!”
Khóe miệng Tần Phong không kìm được nhếch lên, tỏ vẻ mình là người hiểu nam nhân nhất.
Giống như tác giả không biết xấu hổ kia sẽ từ chối cờ bạc và độc dược không chút do dự, nhưng khi thấy Hoàng thì nhất định sẽ mở miệng muốn kết nối, đây là gien đã khắc vào trong xương cốt của nam nhân.
“Tần sư đệ, ta không thể trả lời vấn đề này đâu!”
Triệu Trường Sinh cuối cùng cũng tỉnh táo lại, vội vàng xua tay đẩy sách ra.
Mặc dù y đã đẩy quyển sách ra, nhưng ánh mắt y lại thỉnh thoảng liếc về phía quyển sách.
“Triệu sư huynh!”
Tần Phong vội vàng đẩy lại rồi nói: "Khi chúng ta gặp vấn đề thì hẳn nên giải quyết vấn đề mà không phải nên tránh né vấn đề, ngươi cầm quyển sách này về xem trước đi, sau khi tìm được đáp án thì nói cho ta biết cũng không muộn."
“Không được, không được......”
Tuy rằng Triệu Trường Sinh đã dao động, nhưng vẫn không cách nào đột phá ranh giới cuối cùng.
"Leng keng, chúc mừng túc chủ dụ dỗ Thiên Tuyển Chỉ Tử cấp Thần Thoại động tâm, nhận được 20 vạn điểm nhân vật phản diện!"
Lại thêm một cái mày rậm mắt to!
Tần Phong không kìm được mắng thầm trong lòng, phát hiện Thiên Tuyển Chỉ Tử đều có đức hạnh như nhau. Trong lòng thì vô cùng muốn làm thế, nhưng trong miệng lại toàn là lời đạo đức nhân nghĩa.
Nhưng cũng chính là nhờ cái dáng vẻ đức hạnh này của bọn họ cho nên mình mới có thể đứng ở cấp điểm đạo đức cực cao để chỉ trỏ bọn họ.
“Tần sư đệ, ta đi trước đây!”
Triệu Trường Sinh hoảng hốt.
Như thể Tần Phong là hồng thủy mãnh thú gì đó, y không dám ở cùng hắn nên đã nhanh chóng chạy trốn.
“Triệu sư huynh, sách của ngươi!”
Tần Phong cầm sách kêu to, đuổi theo Triệu Trường Sinh.
"Là sách của ngươi!"
Triệu Trường Sinh cũng không quay đầu lại, nhanh chóng chạy cách xa Tần Phong.
“Hửm!?”
Mộ Dung Tĩnh đang đọc sách bên cạnh, nghe thấy âm thanh kỳ lạ thì nàng ngước mắt nhìn.
Tuy nàng không biết hai người vừa rồi đang nói gì, nhưng chắc chắn đã có chuyện gì đó khi dựa vào vẻ mặt cử chỉ của hai người họ, chuyện này làm tính tò mò của nàng trỗi dậy mãnh liệt.
“Ai, Triệu sư huynh này!”
Tần Phong tỏ vẻ không có ý gì xấu, trùng hợp chạy tới chỗ Mộ Dung Tĩnh thì dừng lại.
“Tần sư huynh, có chuyện gì vậy?”
Mộ Dung Tĩnh chớp đôi mắt to, ánh mắt nàng bắt đầu liếc về phía quyển sách kia.
“Không, không có gì!”
Tần Phong vội vàng che tên sách, nói một cách bối rối: "Đúng vậy, là Triệu sư huynh đề cử một quyển sách cho ta, nhưng ta cảm thấy thứ này không phù hợp với ta, cho nên muốn đuổi theo trả lại cho y."
“Sách gì?”
Mộ Dung Tĩnh lập tức hứng thú, vươn bàn tay nhỏ muốn cướp sách.
Phải biết rằng Tần Phong thuộc kiểu hình tượng anh hùng ở trong trí nhớ của nàng, bất kể là xả thân vì người khi đối mặt với kẻ địch gấp mấy lần, hay là dáng vẻ thà chết chứ không chịu khuất phục khi đối mặt với cực hình, hắn cũng chưa bao giờ lộ ra vẻ bối rối như thế này.
Nhưng bây giờ lại lộ ra vẻ tình bối rối chỉ bởi vì quyển sách này.
Chuyện này lập tức gợi lên lòng hiếu kỳ của nàng, bất kể như thế nào thì nàng cũng phải xem xét quyển sách này một chút.
“Không, không!”
Tần Phong càng thêm kinh hoảng: "Ngươi không thể xem quyển sách này được, ngươi thật sự không thể xem..."
"Tại sao ta không thể xem?"
Mộ Dung Tĩnh càng cảm thấy kỳ lạ trong lòng, nàng đột nhiên chỉ vào phía sau và kêu lên: "Tần sư huynh nhìn kia, Tứ trưởng lão tới tìm ngươi đó..."
“Sư tôn!?”
Tần Phong rất phối hợp ngoảnh đầu lại, quả nhiên không hề có bóng người nào cả.
"Cơ hội đây rồi!"
Khóe miệng Mộ Dung Tĩnh lộ ra nụ cười nghịch ngợm, đoạt lấy quyển sách trong tay Tần Phong.
“Tiểu sư muội, không thể......”
Tần Phong càng thêm kinh hoảng, vội vàng vươn tay muốn đoạt lại.
Nhưng Mộ Dung Tĩnh tựa như một con bướm nhỏ linh động, nghịch ngợm không để Tần Phong đoạt lại, sau đó nhanh chóng mở sách ra.
“A!!”
Mộ Dung Tĩnh lập tức hét lên một tiếng, vội vàng khép sách lại.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đã đỏ ửng, tựa như một quả táo nhỏ đỏ rực, làm cho người ta nhịn không được muốn tiến lên cắn một miếng.
"Leng keng, chúc mừng túc chủ đã đùa giỡn được tiểu sư muội mối tình đầu của Thiên Tuyển Chỉ Tử cấp Thần Thoại, nhận được 20 vạn điểm nhân vật phản diện!"



Bạn cần đăng nhập để bình luận