Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 208. Dược Thần Cốc

Chương 208. Dược Thần Cốc
Xoạc!
Kiếm khí đáng sợ xuất hiện từng đợt, cắt xuyên qua khoảng không và hướng về Tần Hạo.
"Nhập Đạo cảnh lục trọng!"
Lúc này, niềm tin vô địch của Tần Hạo đã đạt tới đỉnh phong.
Ngoài ra, trải qua hơn một tháng khổ luyện biến thái vô nhân tính, còn có Diệt Thế Thần Lôi và cơ duyên Đạo Quả phù hộ, tu vi của y đã đột phá đến Linh Vũ ngũ trọng.
Tuy rằng thấp hơn đối phương một đại cảnh giới, nhưng y không thèm để bọn họ vào trong mắt.
Ầm ầm!!
Một loại năng lượng kinh khủng dao động xung quanh thân Tần Hạo, lôi quang màu tím điên cuồng loạn động quanh thân, cả người giống như hung thú thời thượng cổ, khiến ngươi ta run sợ.
Chỉ thấy y không có ý định tránh né, năm ngón tay chậm rãi nắm chắc thành quyền, linh khí giữa thiên địa không ngừng dồn nén hội tụ, bộc phát ra một cỗ năng lượng đáng sợ hủy thiên diệt địa.
“Đây chính là Tần Hạo có thể độc chiếm một khỏa đạo quả sao!?”
Trong lòng hai người bắt đầu run rẩy mãnh liệt, nguy cơ trước đó chưa từng có xông thẳng lên đầu.
Ầm ầm! !
Linh khí giữa thiên địa bị nén lại hết lần này đến lần khác, khiến cho hư không kịch liệt chấn động, phảng phất có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
"Thật là khủng khiếp!!"
Hai người bị bị hù đến tâm can không ngừng run rẩy.
Cảm giác nếu như bị một quyền của Tần Hạo đánh trúng thì không phải đi lãnh cơm hộp mà ngay cả hài cốt cũng không còn để hốt.
“Ca ca ngu xuẩn của ta, đây chính là sực mạnh hiện tại của ta!!”
Tần Hạo khó mà khống chế hét lớn một tiếng, giống như đang tuyên bố bản thân với thế giới.
Y đánh ra một quyền, không quá xinh đẹp nhưng lại là một quyền đạt đến cực hạn, mọi thứ trên đường đi của nó đều bị phá hủy, mà hư không thì không ngừng chấn động.
"Đầu hàng, nhóm chúng ta đầu hàng! !"
Bên trong ánh mắt của hai người đã tràn đầy sợ hãi, tự mình cảm nhận được sự hung mãnh của Tần Hạo.
Hô!!
Nghe thấy hai người đầu hàng, Tần Hạo ngừng nắm đấm, hết thảy khôi phục bình tĩnh.
Tần Hạo lạnh lùng hỏi: "Các ngươi thuộc về phương thế lực nào, tên gọi là gì?!"
Hai nam tử bị bị hù đến toàn thân run rẩy, trong lòng run sợ, đáp: “Nhìn tu vi Nhập Đạo cảnh của chúng ta thì liền biết, nhóm chúng ta là tán tu, dưới cơ duyên xảo hợp mà đi vào bí cảnh Côn Luân, ta gọi là Vương Bách Vạn, hắn là Trần Đại Quân, Tần Nhị công tử nếu như không chê có thể gọi ta là Bách vạn, gọi hắn Đại Quân."
“Bách Vạn, Đại Quân?!”
Thần sắc Tần Hạo hơi sững sờ, phát hiện hai người bọn họ rất có cá tính.
. . .
Một đêm không có chuyện gì xảy ra, mặt trời nhú lên từ hướng đông.
Một đêm diễn trò của Tần Phong đã sắp kết thúc, đồng thời cũng thu hoạch được không ngớt lời cảm ơn.
Thiên Quân, Vạn Mã thậm chí còn dùng một cuốn sổ nhỏ, vụng trộm ghi lại tên tuổi của mọi người, thuận tiện về sau tới cửa vay tiền.
"Tần công tử, ngươi nghỉ ngơi một chút đi!”
Hai vị tiểu tỷ tỷ đỡ Tần Phong đã đau lòng không thôi.
Trải qua một đêm không ngừng nghỉ, Tần Phong càng ngày càng yếu, đi được hai bước liền ngã vào trong lòng các nàng.
Tần Phong vô cùng suy yếu nói: "Không thể nghỉ ngơi, bí cảnh Côn Luân sắp đóng cửa, bọn hắn yếu ớt như vậy lại bị truyền tống ra ngoài, nhất định sẽ chết, ta nhất định phải cố gắng giải độc bọn hắn trước khi bí cảnh Côn Luân đóng cửa.”
"Tần công tử. . ."
Hai vị tiểu thư tỷ bị cảm động đến lệ rơi đầy mặt.
Trước đây bọn họ chỉ nhìn thấy Thánh Nhân là như thế nào thông qua sách vở, nhưng không nghĩ tới hôm nay lại nhìn thấy ngoài đời, Tần Phong nhất định là thánh nhân do trời phái xuống cứu thế gian.
Cách đó không xa.
Nam Phong Công chúa vẫn vô lực nằm trên mặt đất, cảm giác nhân sinh đã đã mất đi hi vọng.
Hơn một tháng trước, nàng là công chúa được hoàng đế Đại Hạ sủng ái nhất, có một phụ tá đỉnh cấp lên kế hoạch cho nàng, nàng cũng bỏ ra bảy năm để thu thập hàng ngàn môn sinh thiên thử, tương lai lấy thân phận nữ nhi để đăng cơ cũng không phải là chuyện khó khăn.
Nhưng hôm nay Phương Trường đã nhập ma, Phụ hoàng thất vọng về nàng, mấy ngàn môn sinh thiên tử cũng chết gần hết, ngay cả hy vọng cuối cùng là tiên tinh cũng không giữ lại được.
Vừa rồi Tần Phong tới đây, khiến nàng phải đưa ra lựa chọn
Một là bị truyền tống ra khỏi bí cảnh Côn Luân mặc kệ sống chết không rõ, hay là phải khép mình, nén giận trước mặt Tần Phong.
Sống!?
Không sống!?
Trong lòng Nam Phong Công chúa vô cùng hỗn loạn, căn bản không có dũng khí đối mặt tử vong.
"Ngươi trúng độc!?"
Một giọng nói giống như gió xuân vang lên.
Chỉ thấy nữ tử áo trắng không ăn khói lửa nhân gian đi tới trước mặt Nam Phong Công chúa, chân dài eo nhỏ, dáng người cao lớn, ngạo nghễ như núi tuyết.
Không chỉ có tác động thị giác mạnh mẽ mà còn mang đến cho người nhìn cảm giác đặc biệt thoải mái.
"Nàng là. . ."
Trong mắt Nam Phong công chúa trong mắt tràn đầy vui mừng, nhìn thấy trên y phục của đối phương thêu một chiếc lá vàng.
Biểu tượng của Dược Thần cốc!!
Đối với đại danh Dược Thần cốc, toàn bộ Hoang Cổ chỉ sợ không ai không biết, đây là do Dược Thần sáng tạo từ mấy vạn năm trước, người này lấy y Nhập Đạo, y thuật phải nói là thông thiên triệt địa.
Tuy rằng bây giờ Dược Thần sớm đã thăng tiên, Dược Thần cốc không lớn bằng lúc trước, nhưng địa vị của nó vẫn vô cùng siêu phàm tại Hoang Cổ, tất cả đại thế lực hoặc nhiều hoặc ít đều nhận được cứu chữa từ các nàng.
Nếu như nàng không đoán sai, người này chính là đệ tử cuối cùng của Dược Thần đương thời, Hựu Dung!
Nghe nói thiên phú y đạo của người này vô cùng kinh người, có hi vọng tại hiện lại uy lực của Dược Thần đời thứ nhất.
“Đúng là độc dược kỳ lạ, còn mạnh hơn Nhuyễn Cốt tán!"
Hựu Dung kiểm tra cho Nam Phong công chúa, sau đó xuất ra mấy cây ngân châm bắt đầu giúp Nam Phong Công chúa giải độc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận