Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 294. Học Tập Làm Quân Tử Đứng Đắn

Chương 294. Học Tập Làm Quân Tử Đứng Đắn
Lúc các vị thân sĩ vội vàng cứu người, ba người Tần Phong cũng mượn lực mà trở lại hoa thuyền của mình.
Chỉ là đối với Tần Phong áo trắng tung bay ưu nhã rơi xuống đất, thì thân thể Trần Tổ cùng Diệp Long hơi mất khống chế mà lui về phía sau một bước.
“Đệ nhất thiêu kiêu Hoang Cổ, quả nhiên lợi hại!"
Đám người trong toàn trường khó có thể tin mà kinh hô lên, không cách nào tưởng tượng Thiên Tông nhất trọng đối chiến với hai Nguyên Đan cảnh, nhưng lại có thể áp chế như thế.
Điều này lần nữa chứng minh có hai loại thiên tài trong Hoang Cổ, một loại là Tần Phong, một loại là cái khác.
"Đáng chết!"
Ánh mắt của Trần Tổ cùng Diệp Long đều ẩn hiện tia sắc lạnh, biết rõ chỉ cần một ngày Tần Phong chưa chết, bọn hắn liền vô duyên với đế vị cao thượng kia.
Lúc này sông Tần Hoài loạn cả một đoàn, bỗng nhiên một tiếng hát chậm rãi vang lên.
Chỉ thấy một chiếc thuyền nhỏ chậm rãi đi tới, phía trên là một vị tuyệt thế đại mỹ nhân có cử nhỉ ưu nhã, mặc bộ hồng y, mi tâm có một khỏa mực đỏ, giống như phi tiên bên trong Đôn Hoàng.
"Hắn là. . ."
Tần Phong ngu ngơ ngay tại chỗ, cảm ứng được trên người đối phương có Tiên Nô Pháp Ấn.
Mà từ trước đến nay hắn không hề sử dụng Tiên Nô Pháp Ấn đối với nữ nhân, cho nên chỉ là tên có thể thiên biến vạn hóa, được tính là một nửa nữ nhân, Đông Phương tiểu thư.
“Trên đời này sao lại có mỹ nhân cực phẩm như vậy!”
Trần Tổ chẳng những trợn mắt ngoác mồm, còn lớn tiếng kêu: "Cô nương này, bản thánh tử bỏ ra 500 vạn linh thạch cực phẩm!”
"Ta ra 1000 linh thạch cực phẩm!"
Diệp Long không phục mà liếc mắt nhìn Trần Tổ.
Quả nhiên là huynh đệ tốt.
"Gia hỏa tốt!”
Tần Phong biểu thị mình không có ý nghĩ gì lớn mật, chỉ là vì cố tình nâng giá mà hô lên: “Ta ra năm vạn linh thạch cực phẩm!!”
"Tần Phong!!"
Sắc mặt của hai vị thánh tử lập tức âm trầm xuống, linh lực quanh thân cũng bắt đầu điên cuồng phun tào.
"Đủ rồi!!"
Một giọng nói mang theo sự tức giận, vang vọng hư không.
Chỉ thấy Đế Sư Vô Đạo mặt mũi tràn đầy phẫn nộ đáp xuống từ trên không trung, áp áp cường đại khiến cho sông Tần Hoài nổi sóng.
"Ba người các ngươi thân là Thánh Tử, Đế Quân tương lai, không biết giữ thân thôi, lại còn tới nơi bướm hoa này, đã thế còn đánh nhau vì nữ nhân, các ngươi đã quên nghĩa liêm sỉ mà lão phu dạy rồi sao!?”
"Đế, Đế Sư!"
Trần Tổ, Diệp Long khẽ run lên, bước chân do dự, đôi mắt thấp thỏm, cực kì giống khi Tần Phong còn bé leo tường trốn thì bị bắt tại trận.
"Không đúng!"
Tần Phong rất là nghi ngờ mà nhìn Đế Sư, không hiểu sao ông ta cũng ở nơi đây. . .
"Đế Sư!!"
Nhìn thấy Đế Sư Vô Đạo xuất hiện, hiện trường trong nháy mắt loạn cả một đoàn.
Như thế đang vui đùa nhảy disco bên ngoài thì gặp phải phụ mẫu, chư vị thân sĩ lập tức khôi phục hình tượng ngoan ngoãn, các tiểu tỷ tỷ cũng vội vàng mặc thêm mấy lớp y phục, làm cô gái ngoan ngoãn trong mắt phụ mẫu.
"Có đáng sợ như vậy sao!?"
Đông Phương tiểu thư cảm thấy vô cùng tức giận.
Gần đây bởi vì Tần Phong vẫn luôn bế quân, gã nhàm chán nên chạy ra đây để tham gia tuyển chọn hoa khôi.
Nhưng ai biết rõ mới vừa chơi đến hưng khởi, nhìn thấy Trần Tổ cùng Diệp Long đang quỳ dưới váy gã, thì lão Đế Sư này lại nhảy ra làm loạn.
Đúng rồi!
Tần Phong vừa rồi cũng ra giá, là giá cao nhất toàn trường!
"Đồi phong bại tục, khó coi!!"
Mặt mũi Đế Sư Vô Đạo tràn đầy tức giận.
Hiện tại các tướng sĩ đã chiến đấu oanh liệt ở tiền tuyến, còn bọn hắn không nghĩ tới chiến đấu thì thôi đi, thế mà còn ở nơi này ăn chơi đàng điếm, vung rất nhiều bạc, hơn nữa còn do ba vị thánh tử Âm Nguyệt hoàng triều dẫn đầu đánh nhau.
Như vậy thì còn thể thống gì!!
Trần Tổ lập tức bắt đầu ngụy biện: “Học sinh nào dám quên dạy bảo của Đế Sư, học sinh tới đây là có nguyên nhân, một tháng trước, Tần Phong vốn phải tiến vào Vạn Ma tháp, thế nhưng hắn lại biến mất một tháng, không ai biết rõ hắn đi đâu, hôm nay nhận được tin tức cho nên mới đặc biệt tới đây bắt hắn.”
"Không tệ!!"
Diệp Long liên tục gật đầu nói: "Chúng ta nghe nói Tần Phong đang ở sông Tần Hoài, cho nên mới tới đây bắt hắn về quy án.”
"Các ngươi cảm thấy lão phu đã già nên lẩm cẩm rồi sao!?"
Đế Sư Vô Đạo bị tức sắc mặt xanh xám.
Xem ra ông ta nhiều năm tu thân dưỡng tính, cho nên đám thằng cờ hó này mới quên mất uy lực của ông ta.
"Đế Sư, học sinh đã biết sai!!”
Trần Tổ, Diệp Long bị hù vội vàng quỳ xuống, khẩn cầu Đế Sư không giơ gậy đánh đòn.
"Tần Phong, ngươi cũng nói xem, biết mất suốt một tháng, bây giờ lại xuất hiện ở nơi bướm hoa này!”
Đế Sư Vô Đạo yên lặng móc ra một cây gậy lớn, biểu thị tự mình là người giảng đạo lý, có thể để ngươi giảo biện một hai câu, sau đó cam đoan đánh ngươi ba ngày không xuống giường được.
"Ây. . ."
Tần Phong suy nghĩ một chút nói: "Đế Sư muốn nghe lời nói dối, hay là nói thật!?"
"Đương nhiên là nói thật!" Đế Sư Vô Đạo mặt không chút thay đổi, nói.
Tần Phong một mặt nghiêm túc nói: "Nói thật chính là, học sinh một tháng này cũng đang bế quan, sau khi xuất quan tới đây học tập làm một tên đứng đắn quân tử."
"Đến nơi bướm hoa học tập làm quân tử!?"
Đám người trong toàn trường trực tiếp bó tay, tỏ vẻ chưa từng nghe lý do nực cười nào như vậy.
Thật sự là Diêm Vương gia làm mì sợi, quỷ kéo!
Bạn cần đăng nhập để bình luận