Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 862 - Lan bảo bảo tới rồi



Chương 862 - Lan bảo bảo tới rồi




"Đây là đạn đặc chế!?"
Tiểu Bạch chớp chớp đôi mắt to, giọng sữa giận dỗi nói: "Nếu đánh trúng thỏ ta, chỉ cần hừ một tiếng coi như thỏ ta thua.”
"Thật là một con thỏ đáng yêu!"
Ánh mắt Giang Linh Nhi nhất thời bị Tiểu Bạch hấp dẫn, không hiểu sao muốn dùng bao tải bắt Tiểu Bạch về nhà.
"Kiệt kiệt kiệt kiệt, chủ công nói đúng, nghệ thuật chính là nổ tung!!"
Tam Lộng đại sư điên cuồng cười to, tỏ vẻ chưa bao giờ bắn đã như vậy.
Chỉ là gã còn chưa kịp cười hả hê được 3 giây, ngọn lửa xanh trên Nam Mô Bồ Tát đã ngừng lại.
Cũng không biết là gã không có mạng của nhân vật chính, hay không cách nào tự tay chấm dứt mệnh tiên nhân thượng giới, lại nhịn không được phát ra tiếng cười độc quyền của nhân vật phản diện, khiến ba ngàn sáu trăm viên đạn đặc chế trong nháy mắt đã bắn xong.
"Ách..."
Nụ cười trên khuôn mặt của Tam Lộng đại sư lập tức biến mất, ngẩng đầu nhìn về phía đám mây nấm bắt đầu tản đi.
Chỉ thấy ánh mắt đi tới đều là hư không vặn vẹo, mặt đất hoang vu một mảnh, phủ đầy vết nứt tràn lan.
Mà Tiên Nhân Thượng Giới mặc dù thành công chống đỡ ba ngàn sáu trăm viên đạn, tiên khí không còn phiêu phiêu như lúc trước, thay vào đó là trang phục rách nát, trên người còn xuất hiện rất nhiều vết máu.
"Mẹ kiếp, như vậy vẫn chưa chết!”
Toàn trường mọi người lập tức kinh hô lên, trong lòng cũng lần nữa cảm thấy hoảng sợ.
Lúc này...
Thân thể tiên nhân thượng giới tựa hồ muốn bạo liệt, trong mắt dấy lên một cỗ lửa giận không cách nào ngăn chặn, giống như một đạo thiên lôi xuyên qua thiên địa, muốn làm cho cả Hoang cổ phải run rẩy.
“Bản Tiên nhất định phải giết ngươi!”
Tiên Nhân Thượng Giới rốt cuộc khống chế không được, phát ra tiếng gầm gừ phẫn nộ.
Chỉ thấy hắn phất tay lấy ra một thanh tiên kiếm lóe ra hàn quang, tiếng kiếm thanh thúy vang vọng trong thiên địa, làm cho người ta có loại cảm giác không rét mà run.
Giống như muốn đem lửa giận, chuyển hóa thành sức mạnh vô tận và ngang ngược.
“Có chuyện gì thì từ từ nói, đừng kích động như vậy!”
Tam Lộng đại sư cười nói: "Bần tăng nói vừa rồi đều là hiểu lầm, ngươi có tin tưởng không!?”
“Bản Tiên sẽ cho ngươi cảm nhận được cái gọi là thống khổ chân chính!”
Tiên Nhân Thượng Giới phát ra tiếng gào thét cuồng loạn, biểu tình trên mặt càng trở nên vặn vẹo.
Chỉ thấy lực lượng phẫn nộ trong nháy mắt từ trong cơ thể bộc phát ra, hóa thành một cỗ năng lượng khủng bố có thể làm cho thiên địa trầm luân, cũng khiến cho hư không bắt đầu chấn động kịch liệt, như thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
"Ừm!?"
Tần Phong lập tức nhíu mày, phất tay lấy ra Hộp kiếm vô tận.
“Chủ công, tiên nhân thượng giới quá mạnh, chúng ta nên tạm tránh mũi nhọn đi!”
Mộc Tú vội vàng ở một bên khuyên bảo, tỏ vẻ hiện tại không thích hợp đi ra ngoài.
“Có đạo lý!”
Nhìn tiên nhân thượng giới phóng thích ra tiên uy kinh khủng. Tần Phong cảm thấy vẫn nên đợi chu toàn, chờ có trăm phần trăm nắm chắc lại đi cướp đoạt thành quả thắng lợi.
"A!?"
Giang Linh Nhi ở một bên hoàn toàn sợ ngây người, không thể tin được loại lời này xuất phát từ miệng thần tượng.
Đột nhiên -
Gió lạnh gào thét, băng tuyết bay tán loạn.
Tuyết trắng phiêu phiêu, băng giá ngưng kết!
Chỉ thấy Vu Lan thân khoác bạch hổ chiến giáp, tay cầm bạch hổ kiếm, cưỡi thần thú Bạch Hổ mà đến, băng tuyết dày cộp bắt đầu bao trùm mặt đất.
"Lan Bảo Bảo tới rồi!!"
Tần Phong lập tức đứng dậy, biết cơ hội xuất hiện trên sân khấu cuối cùng đã đến.
"Đây là... Băng chi đại đạo!!”
Thượng giới nhíu mày, trong lòng bắt đầu điên cuồng nguyền rủa.
Mẹ nó!!
Để có thể sử dụng băng chi đại đạo đến trình độ này, nhất định phải là chuyển sinh của một cường giả từ Thượng Giới.
Lúc này--
Cả thế giới như bị bao phủ trong sương lạnh, mặt đất trắng bạc, hơi thở lạnh lẽo tràn ngập không khí khiến người ta có cảm giác như máu đã đông cứng lại.
"Đây là Lan bảo bảo!?”
Tần Phong trợn tròn mắt.
Khi đó, để ngăn chặn Lan bảo bảo phát triển, hắn thậm chí đã hy sinh nhan sắc của mình.
Nhưng ai biết, chỉ sau hai năm rưỡi không có người theo dõi bên cạnh, nàng đã như tên lửa đột phá đến Chuẩn Đế sơ giai, thậm chí còn nắm giữ băng chi đại đạo siêu cường.
"Vù!!"
Giang Linh Nhi không khỏi thở dài một tiếng, trong mắt lộ ra chán ghét mà nhìn Tần Phong.
"Ừm!?"
Tần Phong cảm giác được ánh mắt của Giang Linh Nhi, quay đầu hỏi Mộ Tú: "Ngươi vừa mới nói cái gì! ?"
"Ta vừa nói gì!?"
Mộc Tú sửng sốt, buột miệng nói: "Chủ thượng, Tiên Nhân Thượng Giới quá mạnh, chúng ta tạm thời tránh đi!”
"Ta tránh hắn!?"
Tần Phong trong giây lát biến thành một người nóng nảy, thanh âm vang dội nói: "Là hắn tránh đi lưỡi kiếm sắc bén của ta, lấy kiếm. . . "
"Ách..."
Mộc Tú không còn biết nói gì nữa.
Tuy rằng hắn không rõ là nguyên nhân gì, lại khiến Tần Phong đột nhiên thay đổi chủ ý, nhưng nồi này nhất định là phải do hắn cõng.
Lúc này Tam Thu trầm mặc không nói ở một bên, bây giờ mới ngẩng đầu liếc Mộc Tú một cái rồi bắt đầu động bút.
Một năm nào đó: Tiên Nhân Thượng Giới bởi vì một kiện bảo vật trên người Chiến Thần Bắc Cương mà hạ phàm, vì cướp lấy bảo vật trên người Diệp Thần, không tiếc tùy ý tàn sát sinh linh nhân gian bức hắn hiển thân.
Nhưng Diệp Thần vì không mất đi bảo vật trong tay, cư nhiên không để ý thiên hạ sống chết, trốn ở Hợp Hoan tông khoái hoạt tiêu dao cùng một đám ma nữ.
Trong lúc nguy nan này, ngô hoàng đứng lên.
Đao tuyệt Tề Tu Viễn một đao chém bị thương Tiên Nhân Thượng Giới, sát thủ Nhâm Hoàn sử dụng huyết chú công kích đối phương, Tam Lộng đại sư dùng Hỏa lực thành công của Nam Mô Bồ Tát do Ngô Hoàng luyện chế ngăn chặn Tiên Nhân Thượng Giới.
Thế nhưng đại sư không đủ bền bỉ, cuối cùng không thể giết chết Tiên Nhân Thượng Giới.
Thần côn Mộc Tú kinh hãi, đề nghị ngô hoàng tạm thời tránh mũi nhọn.
Nhưng khí phách của Ngô Hoàng hồi phục, phải là đối phương tránh mũi nhọn của ta mới đúng, nếu đêm ảm đạm kết thúc, ta tất đứng trước vạn người, giơ đao chỉ trời, máu nhuộm trời xanh.



Bạn cần đăng nhập để bình luận