Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 1274 - Kế hoạch giết Mộc Tú 2



Chương 1274 - Kế hoạch giết Mộc Tú 2




“Có đạo lý!”
Diệp Thần gật đầu tán đồng: "Nếu như Mộc Tú có thể tính ra mỗi một bước của chúng ta, thì Tần Hoàng đã sớm nhằm vào hành động của chúng ta mà bố trí thiên la địa võng, chúng ta tuyệt đối không có khả năng chạy trốn."
“Ân!”
Những người khác cũng đồng ý gật đầu, cảm thấy Diệp Long phân tích có đạo lý.
“Hơn nữa căn cứ vào sách cổ ghi lại......”
Diệp Long thấy tất cả mọi người đồng ý, tiếp tục từng bước nói: "Thuật sĩ thăm dò thiên cơ là phải gánh vác nhân quả chi lực, thăm dò thiên cơ càng quan trọng, thừa nhận nhân quả chi lực cũng lại càng lớn.”
“Ý ngươi là......”
Diệp Thần nhíu mày nói: "Mộc Tú sợ thừa nhận nhân quả, cho nên không dám tính quá chuẩn xác.”
“Đúng vậy!”
Diệp Long ném đi một ánh mắt cổ vũ, ngay sau đó liền bắt đầu vẽ bánh: "Có lẽ Thái Ất cửu cung bát quái bàn của Bất Xuyên tiên cô kém hơn Thái Ất cửu cung bát quái bàn do Tần hoàng luyện chế, hơn nữa Mộc Tú nhát gan không muốn thừa nhận nhân quả, cho nên ưu thế ở bên ta.”
“Có đạo lý!”
Mọi người liên tục gật đầu, hiển nhiên bị thuyết phục.
“Đây là cơ hội trời ban, bỏ qua lần này có thể sẽ không có cơ hội!”
Thần sắc Diệp Long đột nhiên nghiêm túc nói: "Cho nên ta đề nghị lập tức liên lạc các lộ nghĩa sĩ phản Tần, tranh thủ một kích tất sát, tiêu diệt Mộc Tú, tuyệt đối không thể để cho hắn còn sống rời khỏi Giang Nam."
“Diệp Long nói đúng!”
Bất Xuyên tiên cô lập tức ủng hộ nói: "Chúng ta chỉ có một cơ hội này, nếu không thể giết chết Mộc Tú, sau này có thể sẽ không còn cơ hội lật đổ Bạo Tần nữa.”
“Thật sự có thể một kích tất sát!?”
Phương Trường không khỏi nhìu mày lại, luôn cảm giác có chút tâm thần không yên.
“Yên tâm!”
Diệp Thần lộ ra vẻ mặt tự tin nói: "Để cho ta đi giết Tần Hoàng thì có lẽ không được, nhưng để cho ta đi giết Mộc Tú lại là dễ như trở bàn tay, mặc kệ bên cạnh hắn có người nào bảo vệ cũng vô dụng.”
Nói xong - -
Diệp Thần quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Chỉ thấy thời tiết Giang Nam giống như khuôn mặt của một đứa trẻ ba tuổi, một giây trước mưa nhỏ tí tách rơi xuống, một giây sau mặt trời đã lên trong xanh.
“Vẻ mặt này......”
Phương Trường xuất thần nhìn Diệp Thần tự tin, thật giống như là thấy được chính mình lúc trước.
Mỗi khi mưa tạnh nắng lên, y luôn cảm giác mình lại được......
Lúc này......
Một đám Võ Lâm Vệ xông vào đại viện Đổng gia, bắt hết một đám đệ tử Đổng gia
"Buông ta ra, ta vô tội!"
“Lỗi của Đổng Côn, dựa vào cái gì muốn giết ta!”
“Súc sinh, súc sinh, Đổng Côn, ngươi đúng là súc sinh!”
“………”
Mặc kệ đệ tử Đổng gia giãy dụa như thế nào, đều bị Võ Lâm Vệ vô tình kéo ra ngoài.
“Đổng gia vậy là xong rồi!?”
Người qua đường bốn phía thần tình hoảng hốt, có một loại cảm giác quá đỗi bất ngờ.
Phải biết rằng, đây chính là đệ nhất gia tộc của thành Đông Kinh, phía trên là một trong Lục khanh, Hình bộ thượng thư, lại có quan hệ cá nhân rất mật thiết với nhiều vị quan lớn trong triều, nhưng trong thời gian không đến một ngày đã ầm ầm sụp đổ.
Đổng Nhất Điển thật đúng là hiểu một chút, cho rằng trèo lên Hình bộ thượng thư liền có thể kê cao gối mà ngủ!
Không biết từ lúc ông ta leo lên Hình bộ thượng thư, ông ta cũng đã mang theo cả Đổng gia tiến vào khu vực nước sâu.
Tuy rằng khu vực nước sâu tài nguyên phong phú, nhưng không phải ai cũng có thể sinh tồn!
"Muốn sống sót ở khu vực nước sâu, hoặc là lớn mạnh tự mình đi ăn thịt người, hoặc là chờ bị người khác ăn thịt, một chút sai lầm cũng không được phép có!”
“………”
Có rất nhiều người thông minh sau khi nhận được tin tức, tất cả đều phát ra nụ cười trào phúng.
Hiện giờ Tần gia lấy thân phận đệ nhất thế gia đoạt được thiên hạ, làm sao có thể bỏ mặc một thế gia khác làm lớn làm mạnh!
Mà từ hành động sau khi đăng cơ của Tần Hoàng thì cũng có thể nhìn ra, hắn không hề che giấu địch ý của mình đối với thế gia, hình thức cùng thế gia trị thiên hạ đã sắp rời khỏi võ đài lịch sử.
Hiện tại thế gia thông minh đều khiêm tốn làm người, hận không thể biến thành người vô hình không người hỏi thăm.
Nhưng Đổng gia lại hết lần này tới lần khác muốn phách lối đi kiến thiết thành Đông Kinh, còn không tiếc trả giá đi nịnh bợ Hình bộ thượng thư, cùng với một đám cận thần bên người Tần Hoàng, hoàn toàn chính là nhảy nhót trên đầu của Tần Hoàng.
Đừng nói Đổng Côn va chạm Tần Hoàng, coi như thành thật ở nhà làm cục cưng ngoan ngoãn, cũng phải tìm cái cớ diệt cửu tộc.
Lúc này......
Tần Phong mặc kệ bên ngoài có ngôn luận gì, đã dẫn người vào ở trong đại viện Đổng gia.
Là gia tộc đứng đầu thành Đông Kinh Giang Nam, đại viện Đổng gia hoàn toàn đi theo phong cách Lê Viên Giang Nam, khéo léo lung linh, khúc kính thông u, sơn thủy hoa điểu.
Phác họa ý cảnh thơ Đường Tống từ, thể hiện sự tinh tế tinh xảo của lâm viên.
“Hậu đình viện Đổng gia này không tệ!”
Tần Phong nhìn bốn phía phong cảnh Giang Nam, nhịn không được ngâm thơ nói: "Vọng lễ tân hoa nở hoa tàn, phẩm hậu đình điểu tiến điểu xuất, phong cảnh quả Giang Nam thật là tuyệt nhất!”
“A di đà phật!”
Tam Lộng đại sư chắp tay trước ngực, tỏ vẻ mình còn chưa lên xe.
“Theo không kịp, hoàn toàn theo không kịp!”
Mộc Tú đã từ bỏ giãy dụa, chỉ biết dùng từ mẹ nó để hình dung.
“Ân!”
Nhâm Hoàn gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Cho dù hắn dùng hết sở học cả đời, chỉ có mẹ nó mới có thể hình dung tình cảnh này.



Bạn cần đăng nhập để bình luận