Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 1383 - Ta và ngươi chưa xong đâu!!!



Chương 1383 - Ta và ngươi chưa xong đâu!!!




“Tần Vương điện hạ!!”
Thái sư Vô Đạo giống như âm hồn bất tán, tay cầm Đả Hoàng Tiên đột nhiên xuất hiện nói: "Người nên đi xử lý chính vụ!!"
“Lại thúc giục!”
Nắm tay Tần Hạo lập tức cứng lại, tâm muốn đao sắp không đè nén được.
“Tần Vương điện hạ!”
Thái sư Vô Đạo đã phụ tá mấy đời đế vương, căn bản không để loại trạng diện nhỏ vào trong mắt, trực tiếp đứng ở trên đỉnh cao đạo đức: “Hiện tại Thủy Hoàng phi thăng, anh hào thiên hạ bắt đầu rục rịch, chúng ta phải mau chóng thành lập Thái Học viện, để chặt đứt tâm muốn khai tông lập phái của bọn họ, nếu không dụng tâm lương khổ của Thủy Hoàng sẽ phó mặc cho nước chảy.”
“Tâm huyết của ca ca!?”
Tần Hạo cố gắng hít sâu vài hơi, phục hồi tâm muốn giết người của mình.
Bất quá ngay sau đó, y liền cảm thấy đau đầu.
Mặc dù ca ca giúp y diệt các đại môn phái giang hồ, cũng đem bí tịch võ công của bọn họ đóng gói mang đến, lại vì y mà luyện chế năm tòa tiên sơn cần thiết cho Thái học viện.
Nhưng chỉ có những thứ này là chưa đủ, còn cần lão sư có uy vọng.
Tuy nhiên thiên hạ không có cơm trưa miễn phí, muốn mời người ta tới làm lão sư, nhất định phải trả giá thù lao tương ứng mới được, mà y hiện tại thiếu nhất chính là tiền.
“Tần Vương điện hạ!”
Thái sư Vô Đạo lại mở miệng nói: "Việc này nên sớm không nên chậm trễ, tốt nhất là trước khi đăng cơ, như vậy không chỉ có thể trấn an thiên hạ, còn có thể để cho người trong thiên hạ biết phẩm hạnh của điện hạ, càng có thể tuyển chọn ra nhân tài ưu tú cho Đại Tần ta."
“Ngươi nói những thứ này, trẫm đều biết......”
Tần Hạo rất là đau đầu nói: "Nhưng ca ca lúc còn tại vị tiêu sài thực sự quá lớn, hiện tại trong quốc khố trống rỗng, ngươi để trẫm đi trấn an thiên hạ như thế nào!?"
“Tần Vương điện hạ!”
Thái sư Vô Đạo nhìn bốn phía không người, tiến lên thấp giọng nói: "Thật ra Thủy Hoàng đã sớm dự đoán ngài sẽ thiếu tiền, cho nên sớm chuẩn bị cho ngài nhiều túi tiền."
“Túi tiền?”
Tần Hạo vẻ mặt nghi hoặc, không hiểu đối phương có ý gì.
Kỳ thật sau khi y phát hiện quốc khố thiếu hụt, liền bắt đầu nghĩ biện pháp bổ khuyết thiếu hụt.
Nhưng không có tiền chính là không có tiền, có làm nữa cũng không kiếm được tiền.
Cho dù Linh Nhi ưỡn bụng khóc nghèo ở nhà mẹ đẻ, cũng chỉ như muối bỏ biển, căn bản không bổ khuyết được chỗ thiếu hụt cực lớn mà ca y gây ra lúc tại vị.
Có thể nói biện pháp có thể nghĩ đều đã nghĩ, căn bản nghĩ không ra còn có túi tiền gì.
“Tần Vương điện hạ!”
Thái sư Vô Đạo nhỏ giọng nhắc nhở: "Mười năm Thanh tri phủ, mười vạn tuyết hoa thạch…”
“Ngươi nói là......”
Tần Hạo đột nhiên phản ứng lại.
Nhớ tới lúc ca y tại vị, đã dung túng những tham quan kia.
Y có thể không chút khách khí nói một câu, triều đình trên dưới không một ai là sạch sẽ, thậm chí còn bẩn hơn nữa nhân ở sông Tần Hoài.
Hơn nữa bắt tham quan không chỉ có thể thắng được lòng dân, còn có thể làm phong phú quốc khố, càng có thể dành ra không ít vị trí an bài tâm phúc.
“Ca ca!”
Hốc mắt Tần Hạo đỏ lên.
Vốn tưởng rằng ca ca để lại cho y một cục diện rối rắm, không ngờ ca ca đã sớm trải đường tốt cho y, không chỉ để cho y kiếm lại tiền, còn có thể ở lấy được lòng dân.
Nghĩ đến đây --
Tần Hạo cảm thấy mình thật không ra gì.
Ca ca vừa mới phi thăng liền giải tán đoàn ca múa của hắn, mình thật sự là quá không xứng đáng với ca ca, chờ về sau có tiền nhất định phải một lần nữa xây dựng lại.
Mà lúc Tần Hạo đang hoài niệm ca ca, một thiếu niên đi tới trước A Phong cung.
Chỉ thấy sắc mặt y tái nhợt, một bộ dáng bệnh nặng mới khỏi, ánh mắt xẹt qua từng mỹ nhân kiều diễm đang lướt qua.
“Không có, vì sao không có?”
Tâm tính của thiếu niên càng lúc càng nôn nóng, trong miệng không ngừng lẩm bẩm.
Y chính Phương Trường, lần trước phải dùng một luồng nguyên thần chạy khỏi thành Đông Kinh, bằng vào thủ đoạn lúc trước học được từ Vạn Ma Chi Tổ, đoạt xá một gã thiếu niên sống lại.
Mà chuyện đầu tiên sau khi y sống lại chính là nghe người ta nói, Tần Hạo Thanh Quân trắc xong, chuẩn bị phóng thích nữ tử trong cung.
Nhưng chờ y mang tâm tình kích động chạy tới, chuẩn bị cùng Nam Phong công chúa quên đi quá khứ, trải qua cuộc sống gia đình tạm ổn thuộc về chính bọn họ thì phát hiện trong danh sách phóng thích không có Nam Phong công chúa.
Đúng lúc này......
Tiếng oán giận của vài nữ tử cách đó không xa, thu hút sự chú ý của Phương Trường.
“Ta còn chưa gặp mặt Thủy Hoàng, xuất cung như vậy thật sự là không cam lòng!”
"Lúc trước ta còn cười nhạo công chúa tiền triều kia, nói nàng chỉ biết sính miệng lưỡi, ai biết nàng chỉ bằng vào tuyệt kỹ này lọt vào mặt Thủy hoàng.”
"Cũng không phải, ta cũng cho rằng Thủy Hoàng chỉ là chơi đùa, ai biết lại mang nàng cùng đi thượng giới!"
“Sớm biết miệng lưỡi hữu dụng như thế, ta cũng đi học!”
Ngươi học có ích lợi gì, người ta dù sao cũng là công chúa tiền triều.”
“………”
Sắc mặt Phương Trường dần dần vặn vẹo, nắm đấm càng là bóp khanh khách.
Mặc dù những nữ tử này không chỉ mặt gọi họ, nhưng y vừa nghe liền biết là đang nói Nam Phong công chúa, cũng làm cho y nhớ tới hình ảnh buộc dây giày khi ở Côn Luân bí cảnh.
“Tần Phong, ta với ngươi còn chưa xong đâu!!”
Sắc mặt Phương Trường tái nhợt, khẽ gào thét lên, trong đầu đều là hình ảnh bạch nguyệt quang phải chịu nhục.
"Leng keng, chúc mừng túc chủ chia rẽ thiên tuyển chi tử cấp truyền thuyết và bạch nguyệt quang, đạt được 100 vạn điểm nhân vật phản diện!"



Bạn cần đăng nhập để bình luận