Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 221. Truyền Thừa Tu Vi

Chương 221. Truyền Thừa Tu Vi
Bên trên Thúy Trúc phong của Tần Phong.
Bạch Nhật toàn thân trần trụi xếp bằng ở bên trên một khối đá lớn, xung quanh là rất nhiều phù văn thần bí do lão ăn xin vẽ, bên cạnh còn trưng bày nhiều bảo thạch hiếm có, tất cả tạo thành trận pháp.
"Đẹp, quá đẹp!"
Hai mắt Đế Tú nhìn chằm chằm vào bên trên, giống như Lsp thấy được mỹ nữ tuyệt thế.
Lúc này, hắn ta đang bị thu hút bởi phương thức truyền thừa của lão ăn mày, cho nên khó lòng có thể kiềm chế, nhất là đối với những phù văn thần bí, hơn nữa đó còn là thần văn thời kỳ Thượng Cổ.
"Bắt đầu!!"
Sắc mặt của lão ăn mày trở nên cực kỳ nghiêm túc, nhanh chóng điểm quyết chỉ về hướng Bạch Nhật.
Ông! Ông!
Những bảo thạch hiếm có xung quang lập tức phát sáng, thần văn Thượng Cổ giống như sống dậy, bắt đầu xoay xunh quanh thân Bạch Nhật.
"Uống!!"
Lão ăn mày đột nhiên hét lớn một tiếng, phi thân nhảy lên lơ lửng trên không.
Chỉ thấy đầu của lão cùng với Bạch Nhật được kết nối vào nhau, năng lượng kinh khủng giống như thủy triều tràn vào cơ thể Bạch Nhật.
Kinh mạch bị phá bỏ của Bạch Nhật đang phục hồi với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy, sau đó tu vi tăng vọt như tên lửa, cảnh giới khí huyết, cảnh giới khai nguyên, cảnh giới siêu phàm, cảnh giới linh vũ, cảnh giới nhập đạo, thiên tông cảnh, nguyên đan cảnh, sinh tử cảnh…
"Ây. . ."
Toàn thân Bạch Nhật bắt đầu chấn động, hiển nhiên không chịu nổi.
Ầm ầm!!
Năng lượng hủy diệt thiên địa tràn ngập ra ngoài, dẫn tới hư không nổi lên từng gợn sóng.
"Đế Tú!!"
Lão ăn mày hô to một tiếng, ra hiệu Đế Tú nên xuất thủ.
"Tốt!!"
Thần sắc của Đế Tú trở nên nghiêm túc, hắn ta điểm một đạo chỉ quyết, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai mà chỉ lên người Bạch Nhật.
Thần văn Thượng Cổ nhanh chóng dung nhập vào cơ thể Bạch Nhật, thành công phong ấn cỗ năng lượng hủy thiên diệt địa kia vào trong cơ thể đối phương.
Cuối cùng, Bạch Nhật từ một phế nhân kinh mạch vỡ vụn đã đột phá đến Sinh Tử cảnh cửu trọng, trong cơ thể còn có một cỗ năng lượng hủy thiên diệt địa bị phong ấn, nó sẽ dần dần được giải phong theo thời gian, cho đến có thể xung kích đến Đại Đế chi vị mới thôi.
"Quá kinh khủng!"
Đế Tú khiếp sợ nhìn về phía Bạch Nhật, cảm thấy vô cùng chấn động với mạch truyền thừa này.
Mấy chục, trên trăm thế hệ tu vi hội tụ trên cùng một người, một khi bạo phát thì tuyệt đối có thể hủy thiên diệt địa.
Đương nhiên làm như vậy cũng cần trả giá rất lớn!
Nhất định phải trong thời gian ngàn năm có thể đạt đến Đại Đế chi vị, nếu không thân thể sẽ không chịu đựng nổi, cần mau chóng tìm truyền nhân kế vị tiếp theo, mà mất đi truyền thừa liền có nghĩa là chết.
"Sư phụ!!"
Bạch Nhật mở mắt kinh hô một tiếng, nhanh chóng chạy về phía lão ăn mày.
Chỉ thấy tóc của lão ăn mày trắng bệch, trên mặt cũng hiện đầy nếp nhăn, giống như người gần đất xa trời.
"Đừng khóc!"
Lão ăn mày nhẹ lau nước mắt trên khóe mặt Bạch Nhật, nhẹ nhõm an ủi: "Vi sư chỉ là đổi một loại phương thức để ở bên cạnh ngươi, để ngươi có thể hoàn thành giấc mộng của vi sư, thành tựu Đại Đế chi vị…”
Lời còn chưa dứt ——
Cánh tay của lão ăn mày đã nặng nề buông xuôi, khí tức tiêu tán giữa thiên địa.
"Sư phụ!!"
Bạch Nhật ghé vào thân lão ăn mày, khóc lớn.
Từ sau khi hắn bị phế tu vi, liền thể nghiệm được thời khắc đen tối của thế gian, là Tần Phong giúp hắn nhìn thấy ánh sáng một lần nữa, là lão ăn mày đã cho hắn sinh mệnh thứ hai.
Bây giờ người quan trọng nhất trong cuộc đời hắn chỉ còn lại một mình Tần Phong.
Tâm tình của Đế Tú cũng vô cùng nặng nề, thanh âm hơi khàn khàn, nói: “Lão bằng hữu, ngươi yên tâm rời đi, ta sẽ thay ngươi chiếu cố cho hắn, không bao lâu nữa, truyền thuyết hoàng kim kia sẽ lại lần nữa vang vọng khắp Hoang Cổ.”
Lúc này ——
Tần Phong kéo Thiên Quân, Vạn Mã ra khỏi đống phế tích, cách đó không xa, Lâm Tam cũng đang ngồi xếp bằng trên mặt đất, vận công chữa thương.
“Hai gia hỏa này còn có thể cứu được không!?”
Tần Phong cẩn thận kiểm tra, khí tức yếu đến gần như không thể cảm ứng được.
"A, Nại Giáp! !"
Tiểu Bạch đột nhiên kinh hô một tiếng.
Chỉ thấy mặt mũi Hựu Dung tràn đầy kinh hãi đi tới, hiển nhiên là bị phế tích trước mắt làm cho hoảng hốt.
“Tại sao nàng ta lại ở chỗ này, chẳng lẽ nàng chính là nàng dâu xứng chức của Lâm Tam!?”
Tần Phong đánh giá hai người, cảm thấy bọn hắn không thích hợp. . .
“Nơi này đã xảy ra chuyện gì vậy!?”
Hựu Dung càng đi càng kinh ngạc, không dám tưởng tượng đây là trận chiến gì.
Vừa rồi nàng bị thanh thế động trời kia thu hút, cách thật xa đều có thể cảm nhận được hai cỗ kiếm ý mãnh liệt, tất cả đều là loại kiếm ý không thuộc về nhân gian.
Nàng mang theo lòng hiếu kỳ mạnh mẽ mà đi tới đây, tức thì bị một màn trước mắt cho sợ ngây người.
Mấy ngọn đồi xung quanh đều sụp đổ, phương viên ngàn dặm đều không thể một ngọn cỏ, ngay trung tâm xuất hiện một cái hố lớn, bên trong còn lưu lại cỗ kiếm khi kinh người, coi như Siêu Phàm cảnh tiến vào chỉ sợ cũng khó toàn thân trở ra.
“Kiếm khí thật kinh khủng, rốt cuộc là ai đang chiến đấu!?”
Hựu Dung không thể không nuốt một ngụm nước bọt, bị sốc bởi cảnh tượng trước mắt.
Nàng thật sự không dám tưởng tượng vừa rồi trận chiến sẽ kịch liệt cỡ nào, e rằng ít nhất cũng là một hồi quyết đấu giữa cường giả Sinh Tử Cảnh.
Đúng lúc này ——
Một bóng người xuất hiện cách đó tầm ngàn mét, một bước đi tới bên cạnh nàng.
Hựu Dung cau mày, liếc mắt liền nhận ra đối phương.
Tần Phong!!
Chính là Tần Phong đã khi dễ nàng trong bí cảnh Côn Luân!
Bạn cần đăng nhập để bình luận