Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 1302 - Tới cửa báo thù



Chương 1302 - Tới cửa báo thù




“Báo ứng!?”
Lâm gia lão tổ cười cười, không có nói tiếp.
Lão ta thật sự không hiểu vì sao Lâm Hào lại ấu trĩ như thế, chẳng lẽ chưa từng nghe qua nhất tướng công thành vạn cốt khô sao”
Mà Lâm gia bọn họ sở dĩ có thể đi tới hôm nay, chính là dựa vào giẫm lên ngàn vạn xương khô, cùng với đồng tộc, cho tới bây giờ cũng không chuyện người đang làm, trời đang nhìn.
Huống chi hiện tại Tần Hoàng đã chặt đứt gông xiềng Thiên Đạo, coi như là trời nhìn thấy thì cũng không thể làm gì Lâm gia bọn họ.
“Ngươi......”
Trong lòng Lâm Hào tuy rằng tức giận không thôi, nhưng lại không có biện pháp với lão tổ Lâm gia.
Dù sao tạo thành loại cục diện này đều là do nữ nhi bảo bối nhà ông làm ra, có muốn trốn tránh trách nhiệm cũng trốn tránh không được, lại thêm tức giận muốn trở về tiếp tục cầm gậy đánh chết nữ nhân bất hiếu kia.
Ầm ầm!!
Tiếng nổ đinh tai nhức cóc vang lên, cửa lớn Lâm gia bị người đánh mở.
Chỉ thấy một gã thiếu niên mặt như sương lạnh đi đến, không ai khác mà chính là Uyên tổng mới bị trúng độc cách đó không lâu, lợi kiếm trong tay cũng lộ ra hàn khí lạnh thấu xương.
“Lâm Uyên!”
Lâm gia lão tổ trong lòng nhảy dựng, có thể cảm giác được Lâm Uyên lại mạnh lên.
“Lâm Uyên tiểu hữu, ngươi không có việc gì thật sự là quá tốt!”
Lâm Hào vội vàng tiến lên khuyên nhủ: "Lần trước là do tiểu nữ không đúng, ta làm phụ thân thay nàng bồi thường với ngươi, ngươi đại nhân có đại lượng chớ so đo với tiểu nữ hài…”
“Câm miệng!”
Uyên tổng lạnh lùng ngắt lời: "Hôm nay ai dám ngăn cản ta báo thù, đừng trách Lâm Uyên ta ra tay vô tình!”
“Lâm Uyên tiểu hữu!”
Lâm Hào chưa từ bỏ ý định tiếp tục khuyên nhủ: "Ta biết ngươi có thiên phú rất cao, nhưng đơn đả độc đấu không thành việc lớn, chỉ cần ngươi nguyện ý tha mạng cho tiểu nữ, thì không chỉ cái mạng này của Lâm Hào, mà ngay cả Thiên Tâm chi thành từ nay về sau đều là của ngươi."
"Dê bò mới có thể thành đàn, mãnh thú chỉ biết độc hành!"
Đôi mắt Uyên tổng lóe ra ánh sáng tự tin, nói: "Lâm Uyên ta nhất định leo lên đỉnh cao cường giả, quan sát Cửu Thiên Thập Địa, căn bản không cần ràng buộc với đám người vô dụng các ngươi…”
“Bên trong có mùi!!”
Tần Phong lập tức đứng lên.
Vội vàng hái xuống mấy khỏa linh quả, bắt đầu làm quần chúng ăn dưa.
"Ai đập cửa Lâm gia chúng ta?"
Nghe được động tĩnh, đệ tử Lâm gia liền phẫn nộ chảy ra.
Chỉ là sau khi bọn họ nhìn thấy Lâm Uyên, sự phẫn nộ trên mặt lập tức tiêu tán, hiển nhiên cũng đều nghe nói về cảnh ngộ Uyên tổng trúng độc.
“Oan có đầu, nợ có chủ!”
Lâm gia lão tổ yên lặng lui sang một bên, nói: "Lão phu đã công bố với bên ngoài, Lâm gia cùng Thiên Tâm chi thành đoạn tuyệt tất cả quan hệ, từ nay về sau Lâm gia là Lâm gia, Thiên Tâm chi thành là Thiên Tâm chi thành.”
“Lâm Uyên!”
Lâm Tâm Nhi cũng nghe thấy động tĩnh mà chạy ra, vừa nhìn thấy Lâm Uyên lập tức kinh hoảng.
“Đi chết đi!”
Kẻ thù gặp mặt hết sức đỏ mắt, Lâm Uyên lập tức mất lý trí.
Chỉ thấy hắn hóa thành một tàn ảnh quỷ mị, cấp tốc vọt tới chỗ Lâm Tâm Nhi, lợi kiếm trong tay càng lóe ra hàn quang chói mắt.
“Dừng tay!!”
Lâm Hào quyết đoán lựa chọn ra tay ngăn cản.
Tuy rằng trong lòng ông ta hận không thể đánh chết nữ nhi bất hiếu này, nhưng nàng rốt cuộc là nữ nhi duy nhất của mình, làm phụ thân sao có thể trơ mắt nhìn nàng chết ở trước mặt mình.
“Bảo vệ tiểu thư!”
Hộ vệ Thiên Tâm Chi Thành thấy thế, nhao nhao rút vũ khí xông lên.
“Tất cả đều đi chết cho ta!”
Ánh mắt Uyên tổng vẫn vô vị mà lãnh khốc, lợi kiếm trong tay cũng nhanh chóng chém ra.
“Đinh! Đinh! Đinh!”
Tiếng va chạm kịch liệt, kèm theo một trận ánh lửa.
Chỉ thấy kiếm pháp Uyên tổng như gió, như sấm, như tia chớp, như lôi đình, mặc kệ đối phương ra chiêu như thế nào, đều không thể ngăn cản kiếm thế của hắn, hoàn toàn chính là một phương tàn sát.
Một kiếm chém ra!!
Kiếm của Lâm Uyên giống như vật đến từ thiên giới, mang theo lực lượng không cách nào địch nổi, trực tiếp gặt đầu đám hộ vệ đang xông tới, để trong lòng hắn cảm thấy một trận khoái ý.
Đúng lúc này......
Ngực Uyên tổng truyền đến xao động, là Âm Dương Ngư ngọc bội khởi động.
Chỉ thấy năng lượng của đối phương trong nháy mắt bị rút ra, ngay sau đó liền nhanh chóng hội tụ về hướng ngực của hắn, cuối cùng ở trong không gian Âm Dương Ngư ngọc bội, ngưng tụ ra giọt nước bản nguyên.
“Đến rồi!”
Tần Phong đã quen đường cũ, trực tiếp há miệng hút vào trong bụng.
"Leng keng, chúc mừng túc chủ cướp đoạt tài nguyên của Thiên Tuyển chi tử cấp thần thoại, đạt được 20 vạn điểm nhân vật phản diện!"
"Hệ thống, ngươi thật sự là dầu muối không vào!"
Tần Phong rất là không vui nói: "Hiện tại trẫm đang luyện hóa Âm Dương Ngư ngọc bội, cho nên muốn nhiều hơn Uyên tổng, nói cách khác trẫm bây giờ là ở trong nhà mình, cầm đồ vật nhà mình, làm sao có thể dùng từ cướp đoạt để hình dung đây!?"
Ầm ầm!!
Bên ngoài chiến đấu tiếp tục, truyền đến tiếng nổ vang điếc tai.
Chỉ thấy Uyên tổng không chút che dấu sát ý của mình, đại đế uy như bão táp thổi quét thiên địa.
“Đại Đế!”
Đám hộ vệ bắt đầu khủng hoảng, trong lòng đã sinh ra ý thoái lui.
Tuy rằng bọn họ là hộ vệ ưu tú nhất của Thiên Tâm Chi Thành, nhưng lại biết mình có mấy cân mấy lượng, chiến đấu với Đại Đế hoàn toàn là lấy trứng gà chọi đá.
Bất quá Uyên tổng lại không có ý dừng lại, một kiếm tiếp một kiếm, mỗi một lần kiếm vung ra, đều mang đi sinh mệnh của một hộ vệ.
Kiếm của hắn như lưỡi hái tử thần, không ngừng thu hoạch sinh mệnh.
“Chạy mau!”
Nhìn một người tiếp một người ngã xuống, nhóm hộ vệ rốt cục cũng dừng lại.
Chỉ thấy vẻ mặt bọn họ hoảng sợ cùng tuyệt vọng chạy trốn, không quan tâm bảo vệ vị đại tiểu thư Lâm Tâm Nhi này.
“Đừng, đừng tới đây!”
Lâm Tâm Nhi lảo đảo té ngã trên mặt đất, trong mắt tràn đầy hoảng sợ, liên tục lui về phía sau.
Nhưng Uyên tổng không có ý dừng lại, cầm lợi kiếm đâm thẳng vào Lâm Tâm Nhi.
Đinh một tiếng!!
Chỉ thấy Lâm Hào đúng lúc chạy tới, lấy ra một thanh đại đao ngăn cản kiếm của Uyên tổng, nhưng ông ta rõ ràng không phải đối thủ của Uyên tổng, vừa đối mặt đã bị đánh bay ra ngoài.



Bạn cần đăng nhập để bình luận