Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 1370 - Ta không muốn tin



Chương 1370 - Ta không muốn tin




“Trời ạ!”
Hữu Dung kích động không chịu được, cảm giác hạnh phúc sắp ngất đi.
Vốn tưởng rằng Đại Ma Vương chỉ có mấy trăm mẫu linh điền trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ, nhưng ai biết trong mắt hắn lại cất giấu linh điền cực phẩm như thế.
Thiên tài địa bảo bên trong được tiên thiên khí thẩm thấu vào, đã mở ra một bộ phận linh trí, thật giống như hài từ vừa mới chào đời.
“Hữu Dung tỷ, ngươi buông tha những hài tử này đi!”
Tiểu Nhu tiến lên cầu khẩn.
Vốn dĩ Hữu Dung trong mắt nàng là tiểu y tiên chăm sóc người bệnh, nhưng hiện tại lại biến thành con buôn lừa bán dược khẩu.
“Buông tha chúng nó!?”
Hữu Dung nhìn Thiên Tài Địa Bảo trước mặt, thật giống như nhìn thấy cơ bụng mê người của Đại Ma Vương.
Ầm ầm!!
Cách đó không xa truyền đến một tiếng va chạm, gió lốc cũng theo đó thổi quét tới.
Chỉ thấy Tử Diên và Vu Lan lại một lần nữa mặt đối mặt, quanh người đều bắt đầu khởi động một cỗ năng lượng khủng bố.
“Mọi người có chuyện từ từ nói!”
Tiểu Hương Phi liền sốt ruột, ý đồ khuyên bảo hai người.
“Có cái gì để nói!”
Tử Diên cao ngạo ngẩng cái đầu nhỏ lên: "Bổn hậu và Tần hoàng là chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, chỉ cần bản hậu không chết, tất cả các ngươi đều là thiếp!"
“Ừm, ừm, ừm!”
Điềm Điềm giống như vật nhỏ theo đuôi, liên tục gật đầu nói: "Tử Diên tỷ và Tần ca ca chơi từ nhỏ đến lớn, ta cũng chơi với Tần ca ca từ nhỏ đến lớn.
Nói xong - -
Điềm Điềm còn không quên cố gắng một chút, tự mình đẩy phần ngực ra.
“Hừ, không biết liêm sỉ!”
Vu Lan đỏ mặt hừ lạnh nói: "Ngươi đã muốn chết, vậy bổn tướng quân liền thành toàn cho ngươi, cam đoan sẽ an táng ngươi theo quy cách phong hậu.”
“Tỷ tỷ nói đúng!”
Hồng Hạnh khiêng đại đao, theo sau Vu Lan.
“Vậy phải làm sao bây giờ?”
Tiểu Hương Phi mắt thấy song phương muốn động thủ, trong lòng lập tức sốt ruột.
Ầm ầm!!
Ngay lúc song phương chuẩn bị động thủ, thế giới Trọng Đồng đột nhiên chấn động kịch liệt.
Chỉ thấy đại lượng pháp tắc Thiên Đạo tràn vào thế giới Trọng Đồng, ngay sau đó lại tràn vào một cỗ năng lượng khủng bố, huyễn hóa ra bầu trời, đại địa, nhật nguyệt, tinh thần... Bắt đầu không ngừng hoàn thiện thế giới Trọng Đồng.
“Đây là Thiên Đạo pháp tắc!”
Vu Lan nhất thời không có tâm tình cãi vã với Tử Diên, vội vàng ngồi xếp bằng bắt đầu cảm ngộ pháp tắc.
“Hừ!”
Tử Diên cũng biết kỳ ngộ khó có được, hừ một tiếng vội vàng ngồi xếp bằng cảm ngộ.
Những người khác cũng đều biết đây là một hồi đại cơ duyên, nhao nhao buông xuống cãi vã, bắt đầu ngồi xếp bằng cảm ngộ, để cho thế giới Trọng Đồng đang náo liền lập tức an tĩnh lại.
Hình ảnh vừa chuyển - -
Tần Hạo đã đi tới Thái An cung.
Nhưng không đợi y mở miệng hỏi, đã bị cha ruột Tần Thiên ra lệnh quỳ xuống, ngay sau đó liền lấy ra đại bổng muốn đánh y.
“Cha, cha làm gì vậy?”
Tần Hạo lập tức lớn tiếng kêu lên, ý đồ đánh thức tình thương như núi của cha…
“Làm gì? Đương nhiên là đánh tên nghịch tử nhà ngươi!”
Tần Thiên giơ tay liền đánh.
Tuy rằng gã đã sớm xem qua kịch bản cảnh thứ ba, nhưng không nghĩ tới cuối cùng sẽ dẫn tới thiên đạo ra tay, khiến cho con trai lớn của gã hiện tại cũng không biết sống hay chết.
“Cha, hài nhi không phục!”
Tần Hạo không dám né tránh, vẻ mặt quật cường: "Ca ca hoang dâm vô tội, người là một lời cũng không nói, hài nhi vì thiên hạ thương sinh mà khởi binh, người liền mắng hài nhi là nghịch tử, người không thể thiên vị như thế?!”
“Ta thiên vị thì làm sao?!”
Tần Thiên đúng lý hợp tình nói: "Ca ca ngươi từ nhỏ bôn ba vì gia tộc, đánh trận nhiều năm như vậy, chẳng lẽ không được hưởng thụ được sao?"
“Ô ô......”
Trong lòng Tần Hạo tràn đầy ủy khuất, tỏ vẻ mình khóc một hồi là xong.
“Dừng tay!!”
Mẫu thân Vân Tịch Nguyệt vội vàng tiến lên, đoạt lấy đại bổng.
“Mẫu thân!”
Tần Hạo lập tức đổ nước mắt, cảm nhận được tình thương của mẹ đã lâu không gặp.
Chỉ là không đợi y nhào vào trong lòng mẫu thân khóc lóc kể lể ủy khuất, chợt nghe được Vân Tịch Nguyệt rưng rưng tức giận: "Hài tử là ta sinh, ngươi dựa vào cái gì đánh hắn một mình, muốn đánh cũng phải cùng nhau đánh.”
“Ô ô......”
Tần Hạo khóc càng thêm thương tâm, phát hiện nhà này một ngày cũng không ở nổi nữa.
“Ngươi còn có mặt mũi ủy khuất?”
Tần Thiên tức giận nói: "Ngươi có biết hay không, ngươi tự nghĩ mình có thể nhẹ nhàng đánh tới kinh đô như thế, đánh bại ca của ngươi, đây đều là vì ca của ngươi cho ngươi cơ hội!?"
“Cho ta cơ hội?”
Tần Hạo không khỏi siết chặt nắm tay, hiển nhiên trong lòng đã không thể bình tĩnh.
Tuy rằng y đoán được mình được ca ca lại sắp xếp kịch bản thứ ba, nhưng nghe được chính tai vẫn khiến y suy nghĩ hàng vạn hàng nghìn.
“Hạo nhi!”
Vân Tịch Nguyệt nói tiếp: "Chuẩn xác mà nói là ca ngươi muốn truyền ngôi vị hoàng đế cho ngươi, cho nên mới nghĩ hết biện pháp buộc ngươi tạo phản.”
“Các người gạt ta!”
Tần Hạo trong lúc nhất thời khó có thể tiếp nhận, lớn tiếng gào thét: "Nếu ca ta thật tâm muốn truyền ngôi cho ta, hoàn toàn có thể quang minh chính đại truyền, vì cái gì nhất định phải buộc ta tạo phản!?"
“Vì ca ngươi yêu ngươi!!”
Tần Thiên thương cảm, nói tiếp: "Nếu ca ngươi trực tiếp truyền ngôi cho ngươi, ngươi chính là đệ đệ của bạo quân Tần Hoàng, nhưng nếu ngươi vì thiên hạ thương sinh mà khởi binh phản chống lại ca ca, thì ngươi chính là đại anh hùng lật đổ bạo quân, là một đời minh quân!”
“Ta không tin!”
Tần Hạo giống như thiếu niên phản nghịch, tiếp tục nói: "Nếu hắn thật sự vì ta, thì không nên làm một bạo quân, hắn nên thi hành chính trị nhân từ làm một vị minh quân mới đúng.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận