Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 344. Chỉ Cần Đẹp Trai

Chương 344. Chỉ Cần Đẹp Trai
"Xong!"
Giọng nói của lão ma đầu càng ngày càng thấp.
Ông biết mình đã không cách nào ngăn cản được Phương Trường, bởi vì tiêu hao quá độ, ông lại rơi vào trạng thái ngủ say một lần nữa, cho dù Phương Trường có gọi như thế nào thì ông cũng không thể cưỡng ép bản thân tỉnh lại.
Lúc này ông ta thật sự đã quá hư nhược, bất cứ lúc nào cũng có thể tiêu tán giữa thiên địa.
Đồng thời, trong lòng của ioong cũng đặc biệt hối hận, tại sao phải muốn lựa chọn Phương Trường để đoạt xá.
Nếu như ông trời lại cho ông thêm mộ cơ hội, thì ông nhất định sẽ không lựa chọn tên luyến nào ngu xuẩn suốt ngày chỉ nghĩ chuyện yêu đương như Phương Trường.
“Đinh, chúc mừng túc chủ khiến làm suy yếu ngón tay vàng của thiên tuyển chi tử, nhận được một lần cơ hội rút thưởng!”
“Đinh, chúc mừng túc chủ khiến làm suy yếu ngón tay vàng của thiên tuyển chi tử, thu hoạch 20 vạn điểm nhân vật phản diện!”
"Hiện tại có hai lần cơ hội rút thưởng!"
Tần Phong đang áp giải Nam Phong Công chúa trở về thì không ngờ lại nhận được phục lợi từ Phương Trường.
"Lão đại!"
Thiên Quân, Vạn Mã bọn người lập tức đề phòng.
Chỉ thấy phía trước có một nam tử cõng đao đi tới, trong ngực còn ôm một cô nương xinh đẹp, sắc mặt tái nhợt.
“Đao ý thật mạnh!”
Tần Phong nhíu mày lại.
Rõ ràng có thể căm ứng được thể nội băng lãnh cũng đao ý tràn ngập địch ý của đối phương, dẫn tới kiếm ý trong cơ thể hắn bắt đầu ngo ngoe muốn động, giống như muốn thoát khỏi cơ thể để bảo vệ chủ nhân.
"Là Đao Tuyệt, Tề Tu Viễn!"
Nhóm thiên kiêu Thiên Hồng thư viện liếc mắt một cái liền nhận ra đối phương.
Hiện nay trong Hoang Cổ, cao thủ có đao ý mạnh nhất chỉ có Đao Tuyệt Tề Tu Viễn, sự lĩnh ngộ đao pháp của người này đã đạt tới cảnh giới lĩnh vực, ngay cả Thần Tú cũng xem y là kẻ địch cả đời này.
"Tề Tu Viễn!"
Tần Phong thì thầm một tiếng, cũng đã được nghe nói tới người này.
Nghe nói người này từ trước đến nay độc lai độc vãng, không thuộc về bất kỳ thế lực nào, là đao khách lang thang vô tình, thẳng đến khi gặp được một nữ nhân gọi là Lục Mạn Mạn, đao băng lãnh mới có nhiệt độ.
"Lăn đi, các ngươi cản trở đường của ta!"
Tề Tu Viễn nghe theo Hựu Dung mà đi tới Âm Nguyệt hoàng triều tìm kiếm Tần Phong hỗ trợ giải độc, chỉ là y không nhận ra Tần Phong, cũng không biết rõ người đối diện chính là Tần Phong, một đường nghe được Tần Phong sống tại Thúy Trúc phong.
Hiện tại y đang chuẩn bị mang Lục Mạn Mạn đi cầu y, ai biết rõ đột nhiên xuất hiện một đám mắt không mở cản đường.
"Ngọa tào, người này thế mà còn phách lối hơn ta!”
Ấn tượng đầu tiên mà Tần Tu Viễn để lại cho Tần Phong là vô cùng không tốt.
Thế nhưng sau khi nhìn thấy nàng dâu xinh đẹp trong ngực Tề Tu Viễn, hắn cảm thấy giữa bọn hắn có thể trở thành bằng hữu tốt…
"Không đúng!"
Tần Phong bỗng nhiên kịp phản ứng, tác phong sinh hoạt kém chút nữa là phạm sai lầm.
Là một đệ tử Nho gia nghiêm túc, hắn đương nhiên biết rằng vợ của bạn không thể đụng, cho nên vẫn là làm huynh đệ tốt có phúc cùng hưởng.
"Tề huynh đúng không!"
Tần Phong cười, nói: “Hôm nay mọi người gặp nhau chính là duyên phận, không bằng nhóm chúng ta kết bái làm huynh đệ, chính là loại huynh đệ tốt có phúc cùng hướng kia!”
"Lăn đi!"
Tề Tu Viễn đang gấp rút đi đến Thúy Trúc phong để cứu nàng dâu, do đó khum có công phu để mò mẫm so tài ở chỗ này với Tần Phong.
Quanh thân phun trào ra đao ý lạnh thấu xương, y không có ý định dựng lại mag trực tiếp đi qua đoàn người.
"Lão đại, xem chừng!"
Thiên Quân, Vạn Mã tay mắt lanh lẹ, vội vàng đem Tần Phong kéo đến một bên.
Là một trong hai cao thủ đứng đầu của Hoang Cổ, kẻ địch một đời của Thần Tú, coi như bọn hắn cùng tiến lên cũng đánh không lại một đao của người ta.
"Ngươi kêu ta cút!?”
Nụ cười trên mặt Tần Phong liền biến mất, tâm tình cũng lập tức không tốt.
Dựa vào cái gì nhân vật chính mới lắc một cái thì liền có vô số tiểu đệ chạy tới nhận chủ, hắn chủ động mở miệng kết bái lại bị người ghét bỏ, Thiên Mệnh trùm phản diện như hắn cũng biết cần mặt mũi!!
"Uy, làm phiền ngươi xem mặt ta trước!”
Tần Phong rất là không phục nói: "Trong thời đại chính nghĩa này, chỉ có vẻ mặt này của ta mới xứng làm nhân vật chính của Hoang Cổ.”
Nghe vậy ——
Tề Tu Viễn ôm ấp vợ yêu, lúc đi ngang qua trước mặt Tần Phong thì ngừng lại, quay đầu đánh giá, rồi nói: “Ta không biết vẻ mặt có đại biểu cho chính nghĩa hay không, nhưng nếu ta là ngươi thì chắc chắn sẽ không ra ngoài dọa người."
Nói xong liền ôm vợ yêu rồi rời đi.
"Xong!"
Thiên Quân, Vạn Mã giật mình, biết rõ Tề Tu Viễn đã gây ra chuyện lớn.
Đối với lão đại của bọn hắn, mạnh hay không không quan trọng, danh tiếng tốt không quan trọng, tiền nhiều hay ít không quan trọng, đẹp trai mới là ưu tiên hàng đầu trong cuộc sống.
“CMN, ngươi dám lặp lại không!”
Tần Phong vén tay áo lên, chuẩn bị liều mạng với đối phương.
"Lão đại, hình tượng, hình tượng!"
Thiên Quân, Vạn Mã giữ chặt Tần phong, nhắc nhở hắn phải gìn giữ hình tượng Thánh tử.
"Thánh Tử đại nhân, tỉnh táo, tỉnh táo!"
Nhóm thiêu kiên Thiên Hồng cũng nhao nhao tiến lên, khuyên hắn không nên chấp nhặt với Tề Tu Viễn.
Người này không chỉ có không tổ chức, không kỷ luật, là đao khách lang thang, tung hoành thiên hạ, bốn biển là nhà, căn bản không cần cân nhắc đến phía sau ngươi có thể lực nào hay không.
"Ừm!"
Tần Phong đột nhiên yên tĩnh lại, ánh mắt nhìn về phía Nam Phong Công chúa.
Chỉ thấy nàng rón rén, muốn nhân cơ hội chạy trốn.
"Bị phát hiện!"
Nam Phong Công chúa bỗng nhiên giật mình, không nghĩ tới Tần Phong khó chơi như thế.
Coi như bị Tề Tu Viễn chọc giận, thì cũng có thể thời khắc chú ý tới nhất cử nhất động của nàng, không cho nàng mảy may cơ hội chạy trốn.
"Ngăn nàng lại!"
Nhóm thiêu kiêu Thiên Hồng cũng giật mình, không nghĩ tới Tần Phong làm việc nghiêm túc như thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận