Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 680 - Ca ca chết rồi!!



Chương 680 - Ca ca chết rồi!!




"Kết thúc rồi sao!?"
Nam Phong công chúa đứng ở sườn núi xa xa, nhìn thấy tất cả những thứ vừa mới xảy ra.
Tại thời khắc tiên nhân thượng giới xuất hiện, nàng liền ý thức được có nguy hiểm, cho nên không chút suy nghĩ liền bỏ chạy, kết quả chứng minh quyết định của nàng là chính xác.
Tuy nhiên làm cho nàng không nghĩ tới chính là, Tần Phong thế mà chết, làm cho nàng trong lúc nhất thời có chút khó có thể tiếp nhận.
Không biết là thật sự động tình với Tần Phong, hay là tiếc hận một đời Thiên Kiêu ngã xuống, dù sao cũng không có tâm tình muốn Tần Phong phải chết như lúc trước.
“Hắn chung quy vẫn là gió ta không giữ được!”
Nam Phong công chúa quay lại nhìn, sau đó buồn bã rời đi.
Tuy rằng lần phụng chỉ này không thể mang Phương Trường trở về, cũng không lấy được vị trí đại đế, càng không thể lấy được bí mật nhỏ trên người Tần Phong.
Nhưng đã biết khổ nhục kế của Tần gia, hẳn là có thể dùng để bổ sung công.
Lúc này đám người Tề Tu Viễn chỉ cảm thấy ngực đau xót, lập tức cảm ứng được Tần Phong ngã xuống.
"Là ai giết chủ công!?"
Tề Tu Viễn nghĩ đến Tần Phong bị người giết chết, cảm xúc phẫn nộ làm cho đao khí quanh người y sôi trào.
"Chủ công ngã xuống, thần khí của bần tăng chẳng phải là không còn sao!?"
Tam Lộng đại sư tức giận, quanh thân lóe ra một đạo phật quang chói mắt.
“Hảo gia hỏa, cái này đều có người tin!”
Mộc Tú căn bản không tin hồng nguyệt yêu nghiệt cứ như vậy mà chết, cúi đầu tiếp tục thôi diễn bảo tàng tiền triều.
Sau một thời gian dài suy diễn, khoảng cách thành công chỉ còn một bước nữa.
Nói cách khác, hắn lập tức có thể đột phá đại đế!
“Lấy Phương Thiên Họa Kích cho ta!”
Quang Thiên nổi giận trong phòng giam, muốn đâm nghĩa phụ của mình.
Nếu không phải hắn ta nhốt mình vào lao phòng, làm sao có thể chậm trễ thời gian cứu vớt chủ công.
“Chủ công chết rồi, ta sống còn có ý nghĩa gì a!”
Đông Phương nương nương nhào lên giường khóc rống, muốn đi theo Tần Phong, cho dù khi còn sống không thể ở cùng một chỗ, sau khi chết cũng phải cùng huyệt.
"Ách..."
Khóe mắt Trần Tổ không khỏi co rút.
Phát hiện người bên cạnh Tần Phong, không ai là người bình thường.
"Tần Phong chết rồi!!"
Diệp Long lập tức đứng lên.
Từ sau khi gã bị Tiên Nô Pháp Ấn của Tần Phong khống chế, gã liền hoàn toàn mất đi tự do.
Bây giờ Tần Phong vừa chết, thời đại thuộc về hắn rốt cục cũng đến.
Nhưng ngay khi mọi người thương cảm cùng vui sướng, loại cảm giác quen thuộc này lại trở về.
.........
Tần gia.
Tần Thiên một lần nữa tiếp nhận chức vụ gia chủ Tần gia.
Từ khi tin tức chín vị lão tổ cùng trăm vạn quân Tần gia ngã xuống truyền ra, bất kể là thế lực lớn nhỏ trên địa bàn Tần gia, hay là thế lực xung quanh đều bắt đầu rục rịch.
Muốn thừa dịp Tần gia tự lo không xong, nhân cơ hội cướp chiếm diện tích chia đoạt một chén canh.
“Đau đầu a!”
Tần Thiên đau đầu xoa xoa mi tâm.
Nếu dựa theo tính tình trước kia của gã, đã sớm hạ lệnh tiêu diệt đám người này rồi.
Nhưng từ sau khi sinh hai đứa con trai, không thể không thu hồi tính tình nóng nảy của mình, phàm là trong nhà có khuê nữ xinh đẹp cũng không dám chọc, nhìn ai cũng giống thông gia, chỉ sợ tương lai tiểu nhi tử không chịu hăng hái mà cô độc.
Đương nhiên quan trọng nhất vẫn là, hiện tại gã không đủ nhân thủ!
Ầm ầm một tiếng!!
Bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng nổ vang, hư không cũng bắt đầu kịch liệt chấn động.
"Chuyện gì xảy ra!?"
Mọi người nghe được động tĩnh liền lập tức cầm đao lao ra, đã sớm chuẩn bị sẵn sàng liều mạng cùng người khác.
Chỉ là không giống như trong tưởng tượng của bọn họ có người xông vào Tần gia, mà nhìn thấy Tần Hạo chật vật ngã trên mặt đất, bên cạnh còn có Thiên Quân, Vạn Mã.
Nếu không phải có thần giáp hộ thể, hai người đã sớm đi lĩnh hộp cơm rồi.
Bất quá cho dù là có thần giáp hộ thể, hai người cũng hơi thở mong manh, có thể cứu vớt trở về hay không còn khó nói.
Về phần Tần Hạo cũng không biết là do cây cổ xiêu vẹo ra tay cứu trợ hay là tiên nhân thượng không được, thương thế vẫn chưa đạt tới trình độ trí mạng, gian nan từ trên mặt đất đứng lên.
“Tiểu tử thúi ngươi rốt cục nỡ trở về!”
Tần Thiên cũng không cho Tần Hạo cơ hội nói chuyện, tiến lên tràn đầy hy vọng hỏi: "Năm mới sắp đến, thịt gà vịt cá trong nhà, hải sản người đều đã chuẩn bị xong, ngươi ra ngoài ba năm kiếm được bao nhiêu bạc? Có phải tìm được nương tử giai nhân hay không!?”
“Ách, không có!”
Tần Hạo vốn còn đắm chìm trong bi thương đau đớn mất đi huynh ruột, bị vấn đề bất thình lượt của cha ruột chỉnh đến trở tay không kịp, theo bản năng mở miệng nói thật.
"Tất cả giải tán đi!"
Tần Thiên thất vọng khoát tay áo, tỏ vẻ không có đứa con trai này.
"Ngoài phòng có tiếng gì!?"
Vân Tịch Nguyệt nghe được động tĩnh, cũng vội vàng chạy tới.
"Chó sủa chớ lấy lý do!”
Tần Thiên đầu cũng không quay đầu lại, lôi kéo nương tử vào phòng.
“Đợi ta xem một chút!”
Vân Tịch Nguyệt vươn đầu nhìn thấy một mình Tần Hạo, gật đầu đóng cửa nói: "Quả thật là như thế!”
“Cha, nương!”
Tần Hạo rốt cuộc cũng nhịn không nỗi nưỡng, bi thống nói: "Ca ca, hắn chết rồi!”
“Phong nhi..."
Thân thể Tần Thiên cùng Vân Tịch Nguyệt không khỏi chấn động, vội vàng an ủi chính mình tất cả đều ở trong kế hoạch.
Tần Hạo quỳ xuống khóc nói: "Đều là bởi vì ta, ca ca bởi vì cứu ta, bỏ mạng ở tay tiên nhân thượng giới!”
“Tiên nhân thượng giới!”
Vân Tịch Nguyệt chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng một trận, rốt cuộc chống đỡ không được mà hôn mê bất tỉnh.
“Phu nhân!”
Tần Thiên vội vàng ôm lấy người, cố gắng chống đỡ không để cho mình ngã xuống.



Bạn cần đăng nhập để bình luận