Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 1359 - Không thể chết như vậy



Chương 1359 - Không thể chết như vậy




“Còn có cái này......”
Âm thanh tràn ngập lửa giận của Tần Phong vang vọng thiên địa, cuối cùng mở ra Thương Thiên Bá Thể hình thái thứ nhất.
Ầm ầm!!
Mặt đất rung chuyển, dãy núi vỡ vụn!!
Chỉ thấy Tần Phong một đầu tóc bạc theo gió tung bay, cả người đứng ở trong hư không, năng lượng ba động khủng bố cũng giống như hồng thủy không ngừng tuôn ra.
Toàn bộ thế giới giống như không cách nào thừa nhận cỗ năng lượng đáng sợ này trùng kích, núi non đại địa bốn phía bắt đầu không ngừng sụp đổ, nứt ra từng đạo lỗ hổng dữ tợn sâu không thấy đáy.
Trên bầu trời, sấm sét cùng gió lốc nhảy múa, tựa như cảnh tượng tận thế sớm đến.
“Đây chính là trạng thái đỉnh phong Tần Hoàng!”
Toàn trường mọi người vô cùng hoảng sợ, sớm đã bị dọa quỳ rạp trên mặt đất.
Cho dù bảy tám vị đại đế như Giang Tuyết, Giang Vô Song, Tam Lộng đại sư buông xuống ân oán, liên thủ cũng khó có thể ngăn cản Tần Phong ở trạng thái đỉnh cao.
Hoàng uy khủng bố tràn ngập trong thiên địa, giống như mười vạn ngọn núi lớn vô tình đè lên người bọn họ, làm cho thân thể bọn họ căn bản không thể nhúc nhích.
“Tốt, thật đáng sợ!”
Giang Tuyết nhịn không được nuốt nước miếng, trong lòng thật lâu không thể bình tĩnh.
Vốn những Đại Đế như các nàng khi đối mặt với Tần Hoàng, chỉ cảm thấy đó là một tòa núi cao không cách nào leo lên, nhưng nhìn sau khi nhìn thấy trạng thái đỉnh phong của Tần Hoàng, mới hiểu được chính mình chỉ là một con kiến hôi dưới chân ngọn núi cao.
Cho dù các nàng liều hết một phen, cũng không nhìn thấy phong cảnh Tần Hoàng!
“Ta......”
Cả ngưởi Lâm Tam lập tức bối rồi, nghiêm trọng hoài nghi có phải mình nhìn lầm hay không.
Vốn tưởng rằng Tần huynh chỉ là muốn nhân cơ hội đánh mình một trận, ai biết hắn cư nhiên thật sự chỉ dùng một thành công lực.
Thậm chí có thể nói ngay cả một thành công lực dường như đều không dùng đến, cũng thành công để cho đạo tâm của y bắt đầu nổi lên gợn sóng, sản xuất một loại mờ mịt đối với tương lai.
"Leng keng, chúc mừng túc chủ đả kích Thiên Tuyển chi Tử cấp thần thoại, khiến cho đạo tâm vô địch bị hao tổn, đạt được 30 vạn điểm nhân vật phản diện!"
“Đạo tâm bị hao tổn?”
Tần Phong tạm thời không để ý đến Lâm Tam, khóa chặt vị trí Uyên tổng cấp tốc xông lên.
“Hả!?”
Uyên tổng bối rối, không hiểu sao hắn lại xông về phía mình.
Hơn nữa mình chỉ là chuẩn bị xuất thủ cướp đoạt Viên Kiệu Tiên Sơn, hiện tại còn chưa bắt đầu động thủ, nhưng làm sao Tần Hoàng lại sớm nhìn chằm chằm hắn!
Tuy nhiên hiện tại hắn cũng không kịp tự hỏi vì sao!
Chỉ thấy Tần Phong thoáng hiện liền vọt tới trước mặt hắn ta, nắm chặt nắm đấm chào hỏi lên mặt hắn.
Bang một tiếng!!
Không đợi Uyên tổng ra tay chống đỡ, thì đã bị một quyền của Tần Phong đánh bay ra ngoài.
Năng lượng khủng bố lập tức bộc phát như núi lửa, giống như một viên đạn pháo hung hăng oanh vào cung điện Lam Ma.
Ầm ầm!!
Cho dù Lam Ma lúc sửa sang đã bố trí đại trận hộ tông, thì cũng bị sóng xung kích cường đại làm cho đổ vỡ, tiếng nổ liên miên không dứt, nương theo từng tòa cung điện mới sửa sang lại, bắt đầu dần dần sụp đổ.
“Hả!?”
Tần Phong dang chuẩn bị tiếp tục, thì vẻ mặt đột nhiên sửng sốt.
Chỉ thấy trong một tòa cung điện sụp đổ, Vu tiên sinh đang bị Lam Ma đè ở dưới thân kéo quần áo, mà Lam Ma thì vai trần trụi, hai má ửng đỏ, vẻ mặt phong vận ôm đàn tỳ bà che nửa mặt.
Bốn mắt nhìn nhau, không khí xấu hổ!
Không ngờ mẹ vợ lại dũng mãnh như vậy!
Tần Phong bị một màn trước mắt làm cho kinh hãi, cũng rốt cục hiểu được Lan Bảo Bảo vì sao cường thế như vậy.
“Có nhục nhã nhặn, có nhục nhã nhặn......”
Vu tiên sinh xấu hổ, giận dữ vội vàng dùng tay áo dài che mặt, cũng không quên đưa tay kéo y phục Lam Ma lên.
“Còn cần nhã nhặn gì nữa!”
Lam Ma hoàn hồn lập tức phát điên nói: "Lam Ma Cung của ta, Tiên Sơn của ta, đây chính là toàn bộ gia sản của ta, trút toàn bộ tâm huyết mới xây tốt cung điện này!!"
“Không liên quan đến trẫm!”
Tần Phong giống như nam nhân cặn bã không phụ trách, nhấc quần lên đuổi theo Uyên tổng.
“Phốc!!”
Máu tươi trong miệng Uyên tổng không ngừng phun ra.
Một quyền vừa rồi của Tần Phong không chỉ đánh giảm phân nữa thanh máu của hắn, thân thể mất khống chế mà cấp tốc bay ngược ra ngoài, dù là bay ra khỏi Viên Kiệu Tiên Sơn thì cũng chưa muốn dừng lại.
“Loạn thần tặc tử chạy đi đâu!”
Tần Phong phẫn nộ đuổi theo, trong tay còn cầm ma kiếm tổ truyền.
Ong! Ong!
Chỉ thấy ma kiếm tổ truyền bộc phát ra kiếm ý ngút trời, kiếm minh chấn tơi cũng theo đó vang vọng thiên địa.
Một kiếm khai Thiên Môn!!
Kiếm ý kinh khủng vô cùng sắc bén hóa thành một đạo kiếm quang kình thiên, mắt thường có thể thấy được gợn sóng tựa như gió lốc thổi quét toàn bộ Hoang Cổ.
Lúc này, đôi mắt Tần Phong cũng nổi lên tử quang hút tâm thần của người khác, trực tiếp sử dụng Âm Dương nhị khí thần quang của thượng cổ trọng đồng, chặn kín tất cả đường lui của Uyên tổng.
Ầm ầm!!
Bầu trời sáng ngời đột nhiên ảm đạm, vô số đôi mắt trống rỗng xuất hiện, khiến người ta sinh ra chứng sợ hãi dày đặc.
Hưu! Hưu! Hưu!
Từng đạo tử quang khủng bố từ trong mắt bắn ra, giống như tia laser đồng loạt bắn về phía Uyên tổng.
“Không tốt!”
Uyên tổng cảm nhận được khí tức tử vong, mặt mũi tràn đầy hoảng sợ vội vàng cưỡng ép ngăn cản.
Ong! Ong!
Kiếm ý ngập trời, kiếm quang lay động.
Kiếm khí phun trào như gió mạnh, kiếm quang lại lóe lên như điện quang.
Chỉ thấy Uyên tổng vận chuyển linh lực trong cơ thể ngăn cản thân thể bị chấn lui, kiếm trong tay vung ra như mưa rền gió dữ, mỗi một lần vung đều mang theo một cỗ năng lượng hủy thiên diệt địa.
Ầm ầm!!
Song phương trùng trùng điệp điệp va chạm vào nhau, nhất thời long trời lở đất như tận thế.
Nhưng ngay sau đó một đạo kiếm quang kình thiên cấp tốc chém xuống, mang theo một cỗ kiếm thế thổi quét thiên địa khủng bố, giống như Thái Sơn áp đỉnh đè người căn bản không thể nhúc nhích.
“Hả!?”
Hóa thân bên ngoài Tần Phong nhướng mày, cảm ứng được Âm Dương Ngư ngọc bội muốn khởi động.
Bất quá bằng vào nhiều ngày luyện hóa, bị hắn cứng rắn đè xuống, cho nên không cách nào hấp thu bản thể vung ra một kiếm khai Thiên Môn, đồng thời ngăn cản đối phương tiến vào Âm Dương Ngư ngọc bội để tránh né.
“Bản vương còn chưa báo thù, không thể chết như vậy!”
Uyên tổng không đợi được Âm Dương Ngư ngọc bội khởi động, ngược lại đợi được khí tức tử vong đập vào mặt.
Nhưng đời trước chết đuối lý, không cam lòng lại khiến cho hắn không thể buông tha, bắt đầu điên cuồng thiêu đốt sinh mệnh phù lực của mình, muốn tránh né một kiếm này.
Ầm ầm!!
Kiếm quang rơi xuống, sơn băng địa liệt!!
Gió lốc năng lượng lập tức thổi quét thiên địa, tiếng nổ vang kinh thiên động địa có thể chấn đến màng nhĩ vỡ tan.



Bạn cần đăng nhập để bình luận