Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 499. Không hiểu nhân tình thế cố

Chương 499. Không hiểu nhân tình thế cố
"Thánh tử đại nhân, xin chờ một chút!
Tiểu hòa thượng dẫn đầu vội vàng tiến lên ngăn cản, nói: "Việc này tiểu tăng thật sự là không làm chủ được, kính xin chờ một chút, tiểu tăng liền đi xin chỉ thị của phương trượng.”
Nói xong.
Chắp hai tay trước ngực thi lễ, sau đó nhanh chóng trở về trong chùa để bẩm báo.
Rất nhanh ——
Một hòa thượng dáng người khôi ngô từ trong Đại Quang Minh tự bay ra, trong tay còn cầm một côn thép lớn màu đen.
“A Di Đà Phật!”
Hòa thượng Khôi Ngô một tay hành lễ nói: "Bần tăng pháp hiệu Trung Thông, đa tạ Thánh Tử đại nhân đã không màn xa vạn dặm, đem di thể của Giác Vân sư thúc về chùa, bần tăng thay Đại Quang Minh tự cảm tạ đại ân của Thánh tử đại nhân.”
“Xong rồi!?"
Tần Phong không khỏi sửng sốt, không nghĩ tới đối phương lại không nể mặt như vậy.
Hắn tuy rằng ngoài miệng nói không cần, nhưng không có nghĩa là hắn thật sự không cần, lời khách khí cư nhiên cho là thật, có hiểu nhân tình thế cố hay không!?
“Thánh Tử đại nhân, vô cùng xin lỗi!”
Hòa thượng Trung Thông mặt không chút thay đổi, nói: "Đại Quang Minh tự ta đã đóng cửa tránh thế, bất luận người tới là ai đều không thấy, chờ Đại Quang Minh tự lần thứ hai xuất thế, Phương trượng nhất định sẽ tự mình đến cửa cảm tạ Thánh Tử đại nhân.”
“Đến cửa cảm tạ thì không cần!”
Tần Phong cũng coi như nhìn ra đối phương không hiểu nhân tình thế cố, thẳng thắn nói: "Ta muốn mượn một chút hương hỏa lực của quý tự, giúp huynh đệ ruột khác cha khác mẹ của ta tiêu trừ phản phệ do Trảm Long mạch mang đến.”
“Thật có lỗi!”
Hòa thượng Trung Thông nghĩ cũng không muốn, trực tiếp cự tuyệt nói: "Hương hỏa lực là căn cơ của Đại Quang Minh tự ta, tuyệt đối sẽ không cho người khác mượn để tiêu trừ cái gì long mạch phản phệ, kính xin Thánh Tử đại nhân trả lại di thể của Giác Vân sư thúc.”
Mẹ kiếp!!
Muốn lấy không công sao!!
Đây chính là di thể của cao tăng phật môn đắc đạo, đem nó đốt có thể tinh luyện ra Phật môn xá lợi, thế nhưng bọn họ đã không cho chỗ tốt nào, còn muốn một câu lấy về.
Đến tột cùng là Phật môn bị thất tâm điên, hay là thấy dáng dấp của bọn hắn rất dễ bị hố!?
“Nếu quý tự không có thành ý, vậy thì quên đi!”
Tần Phong cũng không có thói quen nuông chiều ai, trực tiếp khởi động Thần Phong Chu, chuẩn bị rời đi.
Tề Tu Viễn rất là khó hiểu hỏi: "Chủ công, chúng ta thật sự cứ đi như vậy sao!?”
“Yên tâm, bọn họ sẽ gọi chúng ta!”
Tần Phong tự tin nói: "Ta dám khẳng định, không đến mười hơi thở, con lừa hói này sẽ mở miệng gọi ta trở về!”
“Thật sự có thần kỳ như vậy!?"
Tề Tu Viễn cảm thấy tò mò, bắt đầu thấp giọng lẩm bẩm mấy câu: "Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám, chín, mười, mười một, mười hai..."
"Ách..."
Tần Phong cho Tề Tu Viễn một ánh mắt, muốn y đếm chậm rãi thôi.
Tề Tu Viễn không để ý ánh mắt Tần Phong, tiếp tục lẩm bẩm: "Mười lăm…”
"Thánh Tử đại nhân xin lưu bước!"
Hòa thượng Trung Thông rốt cục nhịn không được mở miệng nói: "Hương hỏa lực là căn cơ của Đại Quang Minh tự ta, tuyệt đối sẽ không cho người khác mượn, chúng ta nguyện ý dùng trăm gốc thiên tài địa bảo, năm ngàn vạn cực phẩm linh thạch đổi lấy di thể Giác Vân sư thúc, có thể hay không!?”
“Không được!!"
Tần Phong vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, tỏ vẻ chỉ cần hương hỏa lực.
Đồng thời, hắn cũng phát hiện Phật môn thật sự CMN có tiền, mở miệng chính là trăm gốc thiên tài địa bảo, năm ngàn vạn cực phẩm linh thạch, trong lòng cũng bắt đầu tính toán, chờ lát nữa sẽ kiếm cái giá cả thích hợp để bán Lâm Tam.
"Tần huynh!!"
Trái tim Lâm Tam vốn bình tĩnh như nước lại nổi lên gợn sóng, bị Tần Phong làm cho cảm động.
Vừa rồi còn cảm thấy Tần Phong nói dối mặt không đỏ, tim không đập, nói dối lại càng há miệng nói to, nhưng hiện tại xem ra Tần Phong cũng không có lừa gạt tình cảm của y, hai người chính là huynh đệ tốt giữa sinh tử chi giao, cùng chung hoạn nạn.
“Thánh tử đại nhân, chớ có bức bần tăng động thủ!”
Hòa thượng Trung Thông cầm côn chắn trước Thần Phong Chu, rất có ý không giao ra di thể liền động thủ.
"Quy Nhất Cảnh!!"
Tần Phong liếc mắt một cái liền nhìn thấu tu vi của Trung Thông, hoài nghi là Lương Tĩnh Như cho y dũng khí.
Trước không nói Đao Tuyệt Tề Tu Viễn đang ở bên cạnh, liền nói Chuẩn Đế Mộc Tú một tay trói gà không chặt, muốn thu thập y cũng là chuyện trong vài phút.
Ầm!!
Hắc côn trong tay hòa thượng Trung Thông hướng về hư không, giống như nện xuống mặt đất, tiếng va chạm thanh thúy nương theo một đạo gợn sóng khuếch tán.
“Chủ công, là Ngũ Giới Trầm Luân của Phật gia!” Mộc Tú vội vàng nhắc nhở.
"Ngũ Giới trầm luân!?"
Tần Phong hơi nhíu lông mày lại, trước đây hắn có nghe Nguyệt Thần nhắc tới.
Phật gia có Ngũ Giới, cũng là dục vọng trong lòng người, người không có huấn luyện đặc thù, rất dễ dàng trầm mê trong dục vọng ngũ giới không cách nào tự kiềm chế.
“Tiểu ca ca, đến chơi a!”
Cảnh tượng bốn phía đột nhiên biến thành màu hồng phấn, một đám manh muội cùng ngự tỷ mặc đồ mát lânhj, có người i ngoắc ngón tay với hắn, có vai tròn trơn trượt, có người chơi đùa vén váy lên, có người xoay mông, bày eo…
"Đây là sắc giới!?"
Tần Phong lâm vào trầm tư, tự hỏi vì sao lại nhìn thấy những thứ này.
Trước đây đánh thiện cận thì còn có thể vung nồi cho người khác, nhưng tình huống bây giờ thì nên ném nồi cho ai!?
Ù! Ù!
Kiếm tâm vô địch của Tần Phong đột nhiên khởi động, kiếm ý mãnh liệt xé rách hư ảo.
Trong lòng không có nữ nhân, rút kiếm tự nhiên thần!
Ngay một khắc hắn cầm lấy kiếm, không có nữ nhân nào có thể dao động kiếm tâm của mình.
“Đây mới là kiếm tâm vô địch chân chính!”
Lâm Tam có thể rõ ràng cảm ứng được kiếm tâm của hai người bất đồng.
Kiếm tâm của y là tín niệm vô địch trong lòng, mà kiếm tâm của Tần Phong là thiên hạ vô địch chưa nếm thất bại, cũng làm cho y càng thêm khát vọng cùng Tần Phong đấu một trận kiếm thống khoái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận