Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 233. Chúng Ta Là Người Quen

Chương 233. Chúng Ta Là Người Quen
Cùng lúc đó…
Hoàng đế Đại Hạ cũng nhận được các báo cáo liên quan, nhanh chóng triệu tập các đại thần để họp.
"Tần Hạo bị rút xương còn có thể đứng lên, thật sự là ngoài ý muốn!"
"Các vị có còn nhớ Phương Trường từng nói, Tần gia nhị công tử có thể sẽ đứng dậy, hắn vậy mà lại đoán trúng."
"Vốn là sau khi Phương Trường sắp đặt tình huống chia rẽ Tần gia và Thiên Tâm thành, định là sẽ ra tay với nhị công tử Tần gia, ai biết ngờ trong một chuyến đi đến Âm Nguyệt vương triều, Phương Trường đã rời đi trong sự bàng hoàng, nên ta cũng chỉ để việc này trong lòng."
"Là ta mắt mù, Phương Trường là cao thủ!"
"Hiện tại Tần gia đã đủ lớn mạnh, nếu như Nhị thiếu gia lại nổi lên, thế cục trong triều sẽ càng thêm tồi tệ."
"Song Tần chi chiến không thể tránh khỏi, chúng ta tạm thời không quan tâm đến, nên tập trung vào Lâm Tam và Phương Trường."
"Đúng vậy, nhất định phải mau chóng tìm được Lâm Tam và mời Phương Trường trở về chủ trì đại cục."
"..."
Sau khi lắng nghe ý kiến của tất cả các bên, Hoàng đế Đại Hạ đã cử thêm người đi tìm Phương Trường và Lâm Tam.
Lúc này…
Nhóm Tần Phong đang nghe ngóng tin tức ở một khách điếm, kết quả ngoài ý muốn nghe được tin tức về Tần Hạo.
"Vậy là kết thúc!?"
Tần Phong sững sờ tại chỗ, tỏ vẻ không thể đùa người như vậy chứ.
Hắn đã đi hàng ngàn dặm dẫn theo Thiên Quân Vạn Mã đến để hỗ trợ cho nhị đệ, kết quả đi nghe ngóng tin tức chỗ nhị đệ một chút thì nghe được đã đánh xong.
Là bởi vì hắn là nhân vật phản diện không xứng có cơ hội cứu vãn thế trận, hay là hắn chỉ thích hợp làm tấm gương tiêu cực cho những môn phái khác tắm máu.
Quên đi!
Chỉ cần nhị đệ không sao, tiếp đến là lúc hắn biểu hiện!
"Tiểu Nhị, bưng rượu lên đi!"
Lúc này, một giọng nữ quen thuộc vang lên.
"A!!"
Tần Phong ngẩng đầu nhìn một chút, liền nhìn thấy người quen cũ, là Nam Phong công chúa.
Thần sắc nàng có chút tiều tụy đi vào trong khách điếm, dẫn theo mấy chục hộ vệ, không giống như với Thiên tử môn sinh Thiên Tông cảnh lần trước, lần này hộ vệ bên người rất cường hãn.
"Tần Phong!!"
Nam Phong công chúa đột nhiên kêu lên kinh ngạc, nàng ngoài ý muốn nhìn thấy Tần Phong cũng ở trong khách điếm.
"Tần Phong!!"
Thị vệ vội vàng bảo vệ Nam Phong công chúa ở phía sau, rút đao ra, vẻ mặt cảnh giác nhìn chằm chằm Tần Phong.
"Ở đây mà cũng gặp được!?"
Tần Phong trên mặt cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, không hiểu vì sao hai người luôn gặp nhau.
Chẳng lẽ số mệnh của nàng không chỉ tương lai dài đằng đẵng, mà còn không có căn cứ...
Hét lên một tiếng!
Không nói một lời, Thiên Quân Vạn Mã rút vũ khí ra, đứng trước mặt Tần Phong để đối đầu với đối phương.
"Chạy mau, chạy mau!"
Động tĩnh của hai bên cũng thu hút sự chú ý của những người khác trong khách điếm, ai nấy sợ tư thế đánh nhau sắp xảy ra nên đều đã trả phòng rời đi.
"Mấy người đàn ông này quả nhiên là đến để đánh nhau!"
Hựu Dung rụt cái đầu nhỏ vào trong đỉnh núi, trong lòng vẫn lẩm bẩm.
Không thấy ta, không thấy ta, không thấy ta...
Chủ khách điễm vội vàng đi ra ngoài, trên mặt tươi cười nói: "Muôn ngàn lỗi đều tại ta, tại ta vì tiếp đãi không tốt các thiếu gia, thiếu phu nhân mà bỏ qua."
Công chúa Nam Phong không để ý tới chủ quán trọ, đang suy nghĩ có nên tấn công Tần Phong hay không.
Tần Phong mặc dù ở Côn Lôn bí cảnh điên cuồng, giết mấy ngàn đệ tử Đại Hạ triều như dưa, nhưng hiện tại hắn ra khỏi Côn Lôn bí cảnh, cho dù có cố chấp thế nào cũng không xoay chuyển được trời, hiểu được là chắc chắn có cao thủ áp chế được hắn.
Huống chi, nàng hiện tại là theo lệnh của phụ thân đi tìm Phương Trường, hy vọng có thể thuyết phục hắn trở về Đại Hạ triều phụ trách đại cục, đồng thời trang bị cho nàng mấy chục thị vệ đi theo bảo hộ.
Bọn họ đều là người tu luyện đến Nguyên Đan cảnh, cầm đầu là cao thủ Sinh Tử Cảnh bát trọng, tuyệt đối dễ dàng trấn áp Tần Phong Nhập Đạo cảnh lục trọng.
Nếu là trước đây, nàng nhất định sẽ không chút do dự hạ lệnh, nhưng hiện tại Tần Phong cứu nhiều người như vậy trong biển máu, liên quan quá lớn, nàng phải suy nghĩ kỹ càng.
Đặc biệt nhiệm vụ hiện tại của nàng là đi tìm Phương Trường, nếu lại làm loạn, nàng thật sự sẽ không có cơ hội quay đầu lại.
"Không có việc gì, chúng ta là người quen, chào hỏi một tiếng!"
Tần Phong cười vẫy tay chào hỏi, ra hiệu Thiên Quân cùng Vạn Mã không nên kích động như vậy.
"Hóa ra là chào hỏi!"
Chủ khách điếm thở phào nhẹ nhõm khi nghe là người quen.
Họ làm ăn buôn bán nhỏ, chỉ cần không tranh giành, chuyện gì cũng dễ nói.
"Hả!?"
Thiên Quân và Vạn Mã sững sờ trong giây lát, rất ngạc nhiên trước phản ứng của Tần Phong.
Tần Phong trước đây luôn là vẻ mặt lạnh lùng, giống như có người nợ hắn mấy trăm triệu cực phẩm linh thạch, hiện tại hắn đột nhiên lộ ra tươi cười, trở thành lão lục gia trong ký ức bọn hắn.
"Lẽ nào..."
Vạn Mã cau mày cẩn thận suy nghĩ, vừa rồi có người đang thảo luận về Tần Hạo.
Nói rằng Kim Ưng tông của Âm Nguyệt vương triều muốn diệt sạch các đệ tử của Tần gia, nhưng cuối cùng lại gặp phải sự trỗi dậy mạnh mẽ của nhị công tử phế vật của Tần gia, có nghĩa là, lúc đó Tần Phong đã cảm nhận được Tần Hạo gặp nguy hiểm.
"Hửm?!"
Lâm Tam cũng nhạy bén cảm nhận được Tần Phong thay đổi so với trước, điều này làm cho hắn càng ngày càng cảm thấy khó hiểu.
Nếu Tần Phong bảy năm trước lựa chọn rút xương đệ đệ để lấy sức mạnh chí tôn, vì sao bảy năm sau hắn cảm thấy đệ đệ gặp nguy hiểm, vượt ngàn dặm tới cứu hắn!?
Là cảm thấy tội lỗi trong lòng?
Hay là còn có nội tình gì bên trong?
Bạn cần đăng nhập để bình luận