Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 1495 - Mệnh chưa treo



Chương 1495 - Mệnh chưa treo




Giây tiếp theo - -
Một Âm Dương Thái Cực Đồ to lớn bao lấy hai người, hóa thành một vòng xoáy điên cuồng hấp thu lấy tiên khí trong thiên địa.
Ngay khi Tần Phong hưởng thụ ôn nhu hương, Diệp Thần Giegei lại vô cùng chật vật.
Chỉ thấy hắn ta đang cuộn mình trong khe hở cự thạch, liều mạng thu liễm khí tức bản thân, tay thì nắm chặt chuôi đao của tuế nguyệt đao, ngón tay dùng sức quá độ trở nên trắng bệch.
“Diệp Thần, mau cút ra đây, ngươi chạy không thoát đâu!”
Từng thân ảnh thật lớn bay qua đỉnh đầu Diệp Thần.
Chỉ thấy tiểu đội trưởng Kim Tiên của Chiến Thần Điện, đứng ở trên thân Tiên Yêu Đại bàng, không ngừng lục soát khu vực Diệp Thần lẩn trốn.
“Chẳng lẽ ta thật sự phải chết ở chỗ này!?”
Diệp Thần nhìn đỉnh đầu không ngừng có truy binh lướt qua, trong lòng tràn ngập không cam lòng cùng tuyệt vọng vô tận.
Vốn tưởng rằng đi đến Tiên giới là có thể hoàn thành giấc mộng của mình, ai biết bị tiện nhân Tần Phong kia cưỡng chế mở ra hình thức địa ngục, để cho hắn ở trong Tiên giới lớn như vậy, cũng tìm không thấy chỗ dung thân.
“Tìm được rồi!!”
Một gã tiểu đội trưởng Kim Tiêu lộ ra sắc mặt mừng rỡ, nhanh chóng từ nhảy khỏi tiên yêu đại bàng.
“Không tốt!”
Sắc mặt Diệp Thần không khỏi biến đổi, vội vàng từ trong khe hở, nhảy ra.
Có lẽ là biết đến thời điểm sinh tử ở trước mắt, cho nên Diệp Thần thể hiện ra dũng khí cùng nghị lực kinh người.
Chỉ thấy hắn đem đao thuật phát huy vô cùng nhuần nhuyễn, xông lên liền triển khai một hồi quyết đấu kinh tâm động phách với đối phương, đao khí sắc bén ở trong rừng không ngừng kích động.
“Thật sự là Diệp Thần!
Các tiểu đội trưởng Kim Tiên khác hai mắt tỏa sáng, cũng cầm trường thương hướng về Diệp Thần.
Thiên vong ta cũng!”
Diệp Thần nhìn địch nhân như thủy triều vọt tới, trong lòng tràn ngập bất đắc dĩ cùng tuyệt vọng thật sâu.
Đừng nói hắn hiện tại bị thương dẫn đến căn cơ bị hao tổn, coi như là căn cơ không có hao tổn, đối mặt nhiều tiểu đội trưởng Kim Tiên như vậy cũng là lực bất tòng tâm, biết mình hôm nay chỉ sợ thật sự là lành ít dữ nhiều.
Ầm ầm!!
Thương ý ngút trời đánh úp tới, hung hăng bắn trúng Diệp Thần.
“Phốc!!”
Diệp Thần phun ra một ngụm máu tươi, bị đánh bay ra ngoài.
Bất quá đối phương không có chút ý nghĩ muốn dựng tay, từ bốn phương tám hướng lần nữa vây chết Diệp Thần, không chỉ chặn con đường chạy trốn của hắn mà còn dùng uy áp gắt gao ngăn chặn khiến hắn không thể nhúc nhích.
“Diệp Thần, bó tay chịu trói đi!”
Thần sắc của tiểu đội trưởng Kim Tiêu vô cùng kích động, không nghĩ tới Diệp Thần sẽ rơi vào trong tay bọn họ.
Ầm!
Diệp Thần lần nữa bị đánh bay ra ngoài, ngay cả năng lực phản kháng cũng không có.
“Phốc!!”
Trong miệng Diệp Thần không ngừng phun máu tươi, như chó chết trên mặt đất, không đứng dậy nổi.
“Được rồi!”
Có tiểu đội trưởng Kim tiên ngăn cản: "Nếu như đánh chết người, chúng ta cũng không thể ăn nói với Ngạo Thiên Tiên Đế!”
“Tiện nghi cho hắn!”
Mấy tiểu đội trưởng Kim tiên khác lộ ra vẻ mặt phẫn nộ, hận không thể một thương đam chết Diệp Thần.
Mà bọn họ sở dĩ thống hận như thế, không chỉ chuyện hắn đùa giỡn bọn họ mà còn vì Diệp Thần đã giết vài thành viên của Chiến Thần điện bọn họ.
Thậm chí dám chụp mũ xanh lên đầu Long Ngạo Thiên, khiế Chiến Thần điện bọn họ biến thành trờ cười của cả Tiên giới.
“Ta có biện pháp!”
Một gã Kim Tiên tiểu đội trưởng lộ ra nụ cười tàn nhẫn: "Diệp Thần này không phải thích nhất là đoạn căn sao? Nếu chúng ta không thể giết hắn, vậy lấy một thân chi đạo đổi một thân chi thân là tốt rồi.”
“Chủ ý này hay!”
Các tiểu đội trưởng Kim Tiên khác không khỏi sáng mắt lên, đều lộ ra nụ cười tàn nhẫn.
“Chờ một chút!”
Diệp Thần bất chấp đau đớn, trong mắt tràn đầy hoảng sợ kêu lên: "Ta không phải người các ngươi muốn tìm, cũng không có sở thích đoạn căn, càng không có đoạt tức phụ của Long Ngạo Thiên, tất cả những thứ kia đều do Tần Phong giả mạo ta làm ra…”
“Giả mạo!?”
Kim Tiên tiểu đội trưởng lộ ra thần sắc khinh thường, căn bản không tin miệng rách của Diệp Thần.
Hiện tại Tần Phong đã được Tiên Minh đón trở về, coi như muốn bố trí Diệp Thần cũng đuổi không tới, huống chi Diệp Thần thật sự có thể khống chế thời gian, đại đạo thời gian chi ấn nhất định ở trên người của hắn.
Hưu một tiếng!!
Mọi người căn bản không tin Diệp Thần giảo biện, cầm thương liền đâm về phía tuệ căn của hắn.
“Xong đời rồi!!”
Trong mắt Diệp Thần tràn đầy vẻ hoảng sợ, cảm xúc tuyệt vọng cũng xông lên đầu.
Đúng lúc này - -
Cũng không biết mệnh Diệp Thần không tuyệt, hay là hào quang nhâ vật chính khởi động.
Chỉ thấy thế giới giống như bị người ấn xuống nút tạm dừng, vài tên Kim tiên tiểu đội trưởng nhằm về phía Diệp Thần bị ghim giữa không trung, hoa hoa cỏ cỏ bốn phía cũng bất động.
“Người nào?”
Tròng lòng mọi người bỗng nhiên giật mình, nhìn một gã nam tử áo trắng.
Chỉ thấy đối phương mang theo nụ cười tự tin đi tới, trong tay còn phẩy phẩy một cây quạt xếp, mặt trên viết bốn chữ to "Không gì không biết", ngay sau đó liền giơ tay vỗ một cái.
Ba một tiếng!!
Mọi người toàn trường lập tức bị kéo vào một mảnh thế giới đen kịt, dưới chân là một tử quang trận bàn lóng lánh, mặt trên khắc đại biểu thiên can địa chi, hai mươi tám phù văn tinh tú.
“Đây là Kỳ Môn cục!!”
Một gã Kim Tiên tiểu đội trưởng nhíu mày, nói: "Ngươi là Võ Tu thứ hai mươi Thiên Tư Bảng, có được Thiên Nhãn, đại đệ tử Dịch Thiên Cơ của Thiên Cơ các!?"
"Chúc mừng ngươi trả lời chính xác, nhưng không có khen thưởng!"
Khóe miệng Dịch Thiên Cơ hơi nhếch lên, giơ ngón tay lên nhẹ nhàng điểm một cái.
Chỉ thấy trận bàn màu tím dưới chân mọi người lập tức sáng lên, ngay sau đó một cỗ năng lượng thần bí bao lấy mọi người.
“A!!”
Kim Tiên tiểu đội trưởng thần tình hoảng sợ, thân thể cũng bắt đầu không khống chế mà vặn vẹo.
Tuy rằng bọn họ là Kim Tiên tiểu đội trưởng ngàn chọn vạn tuyển của Chiến Thần Điện, nhưng vẫn không cách nào thoát khỏi sự khống chế của Dịch Thiên Cơ, chỉ có thể trở thành một con cừu non đợi y làm thịt.
“Vì sao phải cứu ta!?”
Diệp Thần cố gắng đứng dậy, vẻ mặt cảnh giác nhìn đối phương.
Tuy rằng hắn ta không biết Thiên Cơ các là địa phương nào, nhưng trực giác lại nói cho hắn biết, đối phương cứu mình tuyệt đối không có hảo tâm gì, nhất định là vì mục đích gì đó không thể cho ai biết.
“Không cần khẩn trương!”
Dịch Thiên Cơ phất tay thu hồi kỳ môn cục, tỏ vẻ mình không có ác ý gì.
Y sở dĩ ra tay cứu Diệp Thần, ngoại trừ có thể phá hư kế hoạch của Tần Phong, thì còn có thể làm nhà đầu tư thiên sứ của Diệp Thần...



Bạn cần đăng nhập để bình luận