Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 729 - Gấp đôi hạnh phúc



Chương 729 - Gấp đôi hạnh phúc




Màn đêm buông xuống.
Trong Đế Đô Âm Nguyệt hoàng triều.
Lý Cực sau khi nhận được mệnh lệnh của Tần Phong, một khắc cũng không dám chậm trễ đi phát hành thiệp mời.
Vừa nghe có hai tấm tàng bảo đồ tiền triều, các thế lực lớn rốt cuộc cũng ngồi không yên.
Từ sau khi Đại Yên Hoàng triều bị diệt, ngọc tỷ truyền quốc đã mất tích.
Mặc dù không có manh mối rõ ràng chỉ rõ ngọc tỷ truyền quốc ở trong bảo tàng, nhưng khả năng trong bảo tàng tiền triều có đến mười phần, cũng không có ai có thể ngăn cản được lệnh vu thiên, ký thọ Vĩnh Xương dụ hoặc.
Một thời gian sau -
Các thế lực lớn của Hoang Cổ sôi trào, nhao nhao tràn vào Đế đô Âm Nguyệt hoàng triều.
Nhất là Âm Nguyệt Hoàng triều cùng Đại Hạ Hoàng Triều, đối với tàng bảo đồ nhất định sẽ có nó, ngọc tỷ truyền quốc thật sự.
Thậm chí Lục Đạo Đế Quân cũng đều phái người đến, điên cuồng ám chỉ Lý Cực hãy đem tàng bảo đồ giao cho quốc gia.
Nhưng vừa nghe nói Lục Đạo Đế Quân chỉ thưởng cho năm trăm khối linh thạch, cùng với một mặt cẩm kỳ, không cần xin chỉ thị của Tần Phong đã lập tức từ chối.
"Diệp Thần tới chưa!?"
Tần Phong ngồi trong phòng Lý Cực đã sắp xếp, từ trên cao nhìn xuống có thể thấy toàn bộ phòng đấu giá.
“Chủ công, Diệp Thần đã tới rồi!”
Lý Cực mỉm cười như một tên chó săn, vươn tay chỉ ra vị trí của Diệp Thần cho Tần Phong.
Chỉ thấy Diệp Thần cùng Diệp Long ở trong đại sảnh phía dưới, đeo mặt nạ có thể thay đổi dung mạo còn ẩn giấu khí tức sau cái mặt nạ đó.
"Ừm!?"
Lông mày Diệp Thần đột nhiên nhíu lại, bắt đầu nhìn chung quanh.
Từ sau khi hắn ta và Diệp Long cùng nhau tiến vào đấu giá hội, không biết vì sao cảm giác cả người không được tự nhiên, giống như bị thứ gì đó nhìn chằm chằm, tựa như đang bước vào trong một cái bẫy giăng sẵn.
“Không hổ là nhân vật chính, rất nhạy bén!”
Tần Phong biết không thể kéo dài, bảo Lý Cực nhanh chóng đi chủ trì buổi đấu giá.
“Tuân lệnh!”
Sau khi Lý Cực nhận được mệnh lệnh của Tần Phong, hấp tấp chạy xuống.
Khi Lý Cực xuất hiện trên đài đấu giá, đại sảnh vốn ồn ào đột nhiên yên tĩnh lại.
Chỉ thấy ánh mắt mọi người nhìn chằm chằm Lý Cực, dáng vẻ như thể không nhanh chóng lấy ra tàng bảo đồ sẽ giết chết hắn.
Lý Cực quyết đoán thuận thế nói: "Nếu các vị chờ không kịp, vậy hôm nay sẽ phá lệ, trước tiên bán đấu giá hai tấm tàng bảo đồ tiền triều là được rồi.”
Toàn bộ mọi người gật gật đầu, nhìn hắn như thể muốn nói xem ra tên tiểu tử nhà ngươi cũng biết thức thời.
“Tốt lắm!”
Lý Cực lấy ra tấm tàng bảo đồ đầu tiên nói: "Tấm tàng bảo đồ đầu tiên này, giá không thấp, các vị có thể thỏa thích ra giá, bất kể là linh thạch hay là lấy bảo vật đổi bảo vật, chúng tôi đều tiếp nhận.”
Vừa dứt lời, toàn trường lại ồn ào
“103 viên linh thạch!”
“500 viên linh thạch!”
“1 ngàn viên linh thạch!”
“1 vạn lẻ 3 viên linh thạch!”
“2 vạn viên linh thạch!”
"......"
Thế lực khắp nơi không ngừng kêu giá, càng ngày không ngừng tăng lên.
Mà theo đợt thăm dò đầu tiên chấm dứt, các đại lão chân chính bắt đầu ra tay.
Mỗi lần đều là mấy trăm vạn linh thạch tăng giá, có người còn lấy bảo bối của Hoang Cổ ra điên cuồng trao đổi.
“Một trong mười đại thần binh Hoang Cổ, Lưu Ly tiên y!”
“Một trong mười đại thần binh Hoang Cổ, Càn Khôn đao!
“Thiên địa chí bảo, Tam Thiên Nhược Thủy!”
“Thiên tài địa bảo, Huyết Sắc Thiên Cơ!”
"......"
Diệp Thần ở một bên vô cùng sốt ruột, không nghĩ tới bọn họ lại ra giá điên cuồng như vậy.
“Diệp Thần, thật xin lỗi!”
Diệp Long dựa theo kịch bản, vẻ mặt tự trách thống khổ nói: "Đều là ta vô dụng, không cách nào giúp ngươi lấy được tàng bảo đồ, cũng không cách nào giúp ngươi chớp lấy cơ hội.”
“Ngươi đã giúp ta rất nhiều rồi!”
Diệp Thần không có chút giác ngộ nào, bối rối một hồi lâu, rốt cục giơ tay lên nói: "Ta ra giá..."
“Ta ra giá một quyển Thánh Nhân Trúc Giản!”
Diệp Thần vừa mới dứt lời, lập tức ra một quyển trúc giản.
Một đạo nhu hòa ánh sáng chiếu sáng đại sảnh, vốn dĩ mọi người đang huyên náo cũng tạm thời yên tĩnh lại, ánh mắt tham lam nhìn về phía quyển Thánh Nhân trúc giản trong tay Diệp Thần.
Tuy rằng những người khác đều lấy bảo bối ra để trao đổi, đều để để Hoang Cổ vì thế mà chấn động, nhưng muốn để cho bọn họ lựa chọn, đầu tiên vẫn là Thánh Nhân trúc giản.
Bởi vì Thánh Nhân trúc giản là do ba vị thánh nhân liên thủ viết nên, không riêng gì ngôn thư thần khí mạnh nhất trong văn tu, mà còn là thiên thư mạnh nhất từ trước đến nay của Hoang Cổ.
Trong đó ẩn chứa đại đạo chân lý của ba vị thánh nhân, mỗi một lần lĩnh ngộ tương đương với thêm một cái buff công chiến.
Nghe nói đã từng có người, theo trong một quyển Thánh Nhân trúc giản, lĩnh ngộ ra được hai cái buff công chiến.
Mà Thánh Nhân trúc giản chia làm 3 quyển Thiên, Địa, Nhân, nếu có người có thể tập hợp đủ ba quyển, chẳng phải là tương đương với sáu buff công chiến, còn có thể coi như vật gia truyền lại cho hậu nhân của mình.
“Thế mà lại là Thánh Nhân trúc giản!!”
Tần Phong cũng không khỏi kinh hãi ngồi dậy, không nghĩ tới cuối cùng quyển này lại ở trong tay Diệp Thần.
"Oa a, ngủ ngon quá đi!!”
Tiểu Bạch từ trong ngực Tần Phong vươn cái đầu nhỏ ra, xoa xoa cặp mắt buồn ngủ: "Ta vừa rồi hình như nghe được Thánh Nhân trúc giản, có phải tấm chiếu mà thỏ ta ngủ không!?”
"A..."
Mộc Tú, Tam Lộng, Tề Tu Viễn bó tay tại chỗ, phát hiện Tần Phong thật sự quá sủng ái con thỏ này.
Thánh Nhân Trúc Giản có thể dẫn phát đại chiến, hắn cư nhiên cầm đi làm chiếu ngủ cho Tiểu Bạch.
Còn không phải một tấm, là gấp đôi hạnh phúc!



Bạn cần đăng nhập để bình luận