Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 556. Diễn xuất khoa trương

Chương 556. Diễn xuất khoa trương
“Chiến thần Bắc Cương!”
Khóe mắt Lục Đạo Đế Quân hơi co giật, trong lòng càng phát ra tiếng gào thét của chuột chũi.
Mẹ nó!
Cục diện vốn rất tốt, liền hủy trong tay đám đồng đội heo này.
Trước tiên có Tần Phong tự thả ma tộc công chúa, dẫn đến trăm vạn đại quân ma tộc xâm phạm.
Sau đó có Diệp Long trục Diệp Thần ra khỏi Diệp gia, trở tay đem người bán đi, để cho danh kiếm sơn trang đồ sát cả nhà người ta, cho dù muốn nói chuyện cũng không thể nói.
Đúng lúc này ——
Bên ngoài có binh lính vội vàng đến báo, Bạch Bào quân đã gặp quân của Tần gia.
“Bạch Bào quân gặp quân của Tần gia!”
Toàn trường mọi người đều cả kinh, biết trận chiến này chắc chắn sẽ kinh thiên động địa.
Bạch bào quân là đệ nhất quân đoàn Âm Nguyệt hoàng triều, mà Tần gia quân cũng là đệ nhất quân đoàn của hoàng triều Đại Hạ, hai cường gặp nhau nhất định sẽ quyết đấu kịch liệt, hơn nữa cường giả đế cấp cũng sẽ góp mặt vào trận chiến.
“Lập tức huy động đại quân đi hỗ trợ!”
Lục Đạo Đế Quân quyết đoán hạ lệnh, thế muốn bắt lấy chiến cơ lần này.
Hiện tại Âm Nguyệt hoàng triều loạn cả giặc trong lẫn ngoài, thật sự là không cách nào đánh một trận chiến lâu dài, không bằng điều huy đại quân đánh một lần cho xong.
"Bắt đầu rồi!?"
Đám người Nguyệt Thần, Lam Ma sắc mặt tất cả đều ngưng trọng hẳn lên, biết đại quyết chiến sắp bắt đầu.
"Đây đều là kịch bản đã viết trước!"
Tâm tình Diệp Long rất phức tạp nhìn mọi người bận rộn.
Trận chiến này cũng không phải đại quyết chiến trong tưởng tượng của bọn họ, mà là vì giúp Tần gia che dấu thực lực sớm đã viết trong kịch bản, chỉ chờ bọn họ chạy tới, thì chiến đấu của người ta đã sớm kết thúc.
Đồng thời, hắn cũng bắt đầu tự hỏi, có nên dùng tiểu thê tử xinh đẹp của mình, hối lộ tổng đạo diễn Tần Phong để mình được làm nhân vật chính...
Lúc này——
Bạch bào quân đang đối đầu với quân Tần gia.
Không khí hiện trường giống như mây đen áp thành, sát khí ngút trời xông thẳng lên trời xanh.
“Đã đến lúc khảo nghiệm diễn xuất rồi!”
Quân Tần gia do Cửu Tổ cùng Thập Tổ tự mình thống lĩnh, nhất định phải mượn trận chiến này để che dấu tinh nhuệ của Tần gia.
“Lão tổ yên tâm!”
Tần gia Thập Tam Thái Bảo một mặt tự tin nói: "Chúng ta đã chuẩn bị xong, cam đoan sẽ không để cho đối phương nhìn ra bất luận sơ hở gì.”
“Giết!”
Ở bên phía đối diện, thủ lĩnh Bạch Khởi của Bạch Bào quân thấy thời gian cũng không chênh lệch lắm, liền quyết đoán hạ lệnh toàn quân xuất kích.
“Giết!”
Tiếng hô giết của song phương vừa vang lên, hắc áp lập tức lao vào nhau.
Chỉ là khiến Bạch Bào quân có chút kinh ngạc, vốn tưởng rằng là ác chiến, nhưng ai biết mới giao thủ đơn giản với nhau, đối phương liền toàn diện tan tác.
"Ai nha, quá mạnh, chạy mau!"
Tần gia quân lộ ra biểu tình khoa trương, ôm đầu nhanh chóng rời khỏi chiến trường.
Trước khi đi còn không quên lấy từ trong nhẫn trữ vật, thi thể nhặt được từ chiến trường vứt xuống mặt đất, ngụy trang thành bộ dáng tổn thất thảm trọng.
“Vẫn chưa đủ chuyên nghiệp!”
Cửu tổ cùng Thập Tổ nhìn mà tự thấy xấu hổ, ngón chân không ngừng ngo nguẩy, thật muốn tự đào hố giấu mình.
“Hiện tại ta đã biết vì sao chủ nhân lại không có tiết tháo như vậy!”
Khóe mặt Bạch Khởi đã muốn nứt ra, trong lòng cũng âm thầm chửi bậy.
Hưu! Hưu!
Hư không đột nhiên truyền đến một trận chấn động rất nhỏ, còn kèm theo hai tiếng vang cực lỳ nhỏ, là âm thanh do vật thể nào đó cấp tốc cắt qua hư không.
"Ừm!?"
Tần gia Cửu Tổ cùng Thập Tổ dựng thẳng lông tơ toàn thân, nhanh chóng quét mắt dò xét bốn phía.
Chỉ thấy trên sườn núi cách đó không xa có một gã tiểu tướng Bạch Bào quân, giương cung cài tên, hướng về phía bọn họ, mũi tên màu vàng kim phá vỡ hư không, lao nhanh về phía hai người.
Người này chính là đệ nhất trong Lục Vị Đế Vương, Bạch Nhật!
Từ hai năm rưỡi trước, Bạch Nhật theo Tần Phong đi tới quân doanh, từ đó y liền dốc sức làm việc trong Bạch Bào quân.
Phong ấn trong cơ thể đến hiện tại đã được cởi bỏ, tu vi đột phá đến Chuẩn Đế cảnh, nhiệm vụ lần này chính là dựa theo kịch bản, tiễn Cửu Tổ cùng Thập Tổ của Tần gia về trời.
“Phải để cho nhóm tiểu tử này nhìn xem, cái gì gọi là diễn xuất!”
Cửu Tổ hiên ngang đăng tràng.
Chỉ thấy vẻ mặt của ông ta kinh hoảng thất thố, thân hình lắc lư muốn né tránh, nhưng cuối cùng vẫn chỉ thiếu một chiêu, bị mũi tên hung hăng đâm trúng ngực.
"Phốc!!"
Cửu Tổ vội vàng lấy tay đè lại mũi tên, còn không quên mạnh mẽ bức ra một ngụm máu tươi, thân thể cũng theo đó không khống chế được, rơi xuống từ trên không trung.
"Cha!!"
Thập tổ phát ra tiếng bi phẫn, đưa tay muốn bắt lấy.
Chỉ là mũi tên thứ hai đúng như dự định, cũng hung hăng đâm trúng ngực hắn, sau đó hai người giống như diều hâu bị bắn trúng, đồng loạt từ trên không trung ngã xuống dưới.
“Mau cứu lão tổ tông!!"
Tần gia Thập Tam Thái Bảo giống như ảnh đế nhập thân, ai ai cũng phát điên xông lên đỡ lấy hai vị lão tổ.
Cùng lúc đó ——
Quân Tần gia cũng giống như rắn mất đầu, không ngừng hỗn loạn, sau đó liền vội vàng rút lui theo lệnh của Tần gia Thập Tam Thái Bảo.
So với diễn xuất khoa trương của quân Tần gia, thì tốc độ chạy trốn của bọn họ thật sự rất nhanh, trong chớp mắt đã không còn tung tích, chỉ để lại khôi giáp, binh khí cùng thi thể đầy đất.
Dát! Dát! Dát!
Một đàn quạ bay qua chiến trường, khiến Bạch Bào quân không thể lập tức hồi phục tinh thần.
"Báo chiến thắng này phải viết như thế nào!?"
Bạch Khởi lộ ra vẻ mặt khó xử.
Ông ta đánh trận cả đời, chuyện gì khó giải quyết đều gặp qua, nhưng cuối cùng lại bị một phần báo chiến thắng làm khó dễ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận