Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 1865

Chương 1865Chương 1865
"Súc sinh, đúng là súc sinh!"
Triệu Trường Sinh đối mặt với sự chỉ trích của mọi người, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm ức.
Mặc dù y có thể cảm ứng được trong Hỏa Diệm Cửu Lĩnh có một thanh tiên kiếm lợi hại nhưng y vẫn luôn cảm thấy tên tai họa Tân Phong này không có ý đồ tốt đẹp gì.
"Ừm!?"
Tần Phong nghi hoặc nhìn xung quanh, hình như nghe thấy có người đang mắng mình.
"Kiếm của Lâm Uyên!?"
Mộng Dao tiên tử suy nghĩ một chút, mới nói: "Nếu ta nhớ không nhầm thì kiếm của Lâm Uyên là một binh khí đế cấp, còn là kiếm của một vị tiên đế nào đó thời thái cổ."
"Không sai, Cổ Uyên kiếm đúng là một binh khí đế cấp!"
Tần Phong thu hồi ánh mắt, gật đầu khẳng định nói: "Người đẹp thì nên tặng hồng nhan, bảo kiếm thì nên tặng anh hùng, sau khi ta nghe được tin tức này từ miệng Liễu Như Yên, lập tức nghĩ đến Lâm huynh và lão Triệu."
"Một lúc nghĩ đến hai người!?"
Tiểu Kiều và Lưu Thủy đầy đầu dấu chấm hỏi, không hiểu ý của Tần Phong là gì.
Cho dù Cổ Uyên kiếm là binh khí đế cấp trong truyên thuyết nhưng một thanh kiếm thì làm sao có thể chia cho hai người được!? Người hiểu biết đều nói Tân Phong là người trọng tình trọng nghĩa, có đồ tốt không quên huynh đệ của mình nhưng người không hiểu còn tưởng rằng hắn đang ly gián, chơi trò hai quả đào giết ba tráng sĩ.
"Thì ra là binh khí đế cấp..."
Lâm Tam lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh nói: "Thảo nào lại có thể sở hữu kiếm ý mạnh mẽ như vậy!"
"Kiếm ý mạnh mẽ gì chứt?"
Trong lòng Tần Phong lập tức điên cuồng phun tào, cảm ứng mãi vẫn không cảm ứng được.
Nhưng may mắn là hắn biết rằng việc tìm một thanh kiếm trong Hỏa Diệm Cửu Lĩnh kéo dài hàng vạn dặm rất khó khăn, cho nên đã đặc biệt mang theo lão Triệu và Tiểu Tam Tam, tạo thành một bộ radar tìm bảo kép.
Hơn nữa với sự hiểu biết của hắn về Tiểu Tam Tam, đối phương là một người rất hoài niệm.
Ngươi giúp hắn nâng cấp Vô Trần kiếm thì không có vấn đề gì nhưng nếu ngươi đề nghị y đổi Vô Trần kiếm thì khả năng lớn là hắn sẽ không đồng ý.
Còn lão Triệu...
Với tính cách chắc chắn không ra tay khi tỷ lệ thắng chỉ 99,999%, chỉ cần ta nở một nụ cười thâm sâu với y, cho dù Cổ Uyên kiếm có bày ngay trước mặt thì y cũng không dám đụng vào.
"Thật sự có binh khí đế cấp saol?"
Tiểu Kiều và Lưu Thủy nói ra nghi hoặc trong lòng.
Vừa rồi hai người bọn họ lại cảm ứng một lượt nhưng vẫn không cảm ứng được kiếm ý mạnh mẽ nào. "Điều này chỉ có thể chứng minh các ngươi không có duyên với Cổ Uyên kiếm!"
Tần Phong không có thời gian để ý đến hai nữ, vội vàng mở miệng thúc giục nói: "Lâm huynh, ngươi còn chờ gì nữa, mau triệu hồi Cổ Uyên kiếm ra, còn thanh kiếm rách nát trong tay ngươi thì vứt đi là được."
Vùi! Vùi
Nghe thấy Tần Phong đề nghị Lâm Tam vứt bỏ mình, Vô Trần kiếm lập tức phát ra tiếng kiếm ngân thanh thúy.
Tiếp theo Vô Trần kiếm lóe lên một tia sáng, ngưng tụ thành một tiểu chính thái mặc áo xám, đang tủi thân đưa tay nắm lấy vạt áo Lâm Tam, vẻ mặt cầu xin người ta đừng vứt bỏ mình.
"Yên tâm, ta sẽ không vứt bỏ ngươi!"
Lâm Tam cười an ủi tiểu chính thái, sau đó vẻ mặt kiên định nói: "Tân huynh, ta biết ngươi là vì muốn tốt cho ta nhưng ta có Vô Trần kiếm là đủ rồi, không cần Cổ Uyên kiếm gì cả."
"Ngươi đùa cái gì vậy!?"
Tân Phong lập tức tức giận mắng mỏ: "Đó là binh khí đế cấp trong truyền thuyết, binh khí mạnh nhất tiên giới, tiên đế nhìn thấy cũng phải động lòng, truyền ra ngoài sẽ gây ra một trận mưa máu gió tanh khắp tiên giới, ngươi hãy nhìn thanh kiếm rách nát trong tay ngươi này, cho dù năm đó ta có giúp nó nâng cấp thì cũng không đạt đến hạ phẩm tiên khí..."
"“Hu hưu..."
Tiểu chính thái vẻ mặt buồn bã, trốn sau lưng Lâm Tam.
Mặc dù nó cũng muốn ở bên Lâm Tam mãi mãi nhưng không giống với nhân tộc có thể tự tu luyện, sự trưởng thành của chúng hoàn toàn dựa vào sự giúp đỡ của luyện khí sư.
"Tần huynh, ta đã quyết!"
Lâm Tam ánh mắt kiên định, vẫn không lay chuyển.
Mà trong Tháp Luyện Hồn, Tháp gia nghe được quyết định cuối cùng của Lâm Tam, lập tức tức giận mắng to, từ trước đến nay chưa từng thấy tên ngốc nào nhặt vừng bỏ dưa như vậy.
"Leng keng, chúc mừng túc chủ lừa gạt tình cảm của thiên tuyển chỉ tử cấp thần thoại, đạt được 100 vạn điểm phản diện!"
"Được rồi!"
Tân Phong há miệng, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: "Ai bảo chúng ta là huynh đệ khác cha khác mẹ, ta tôn trọng sự lựa chọn và quyết định của ngươi..."
"Hải?"
Tiểu Bạch nghiêng đầu, cảm thấy vô cùng nghi hoặc.
Là con thỏ được Tần Phong nuôi từ nhỏ, nó biết Tân Phong là một phản diện điển hình tham lam, ích kỷ.
Nhưng hiện tại hắn không những chủ động dẫn Lâm Tam và những người khác đi tìm kiếm, còn chủ động tặng binh khí đế cấp cho bọn họ, hoàn toàn không phù hợp với thiết lập phản diện của hắn.
"Cảm ơn Tần huynh đã hiểu!"
Lâm Tam nở một nụ cười đẹp, lại xoa xoa đầu tiểu chính thái.
"Hắc hắc!"
Tiểu chính thái nở nụ cười, sau đó hóa thành ánh sáng, dung nhập vào Vô Trân kiếm. “Thật là không có cách nào với ngươi!"
Tân Phong dùng vẻ mặt bất đắc dĩ che giấu nụ cười, sau đó lại nhìn về phía Triệu Trường Sinh.
"Hắn không muốn, chúng ta muốn!"
Thanh Thanh lập tức hoạt bát nhảy ra, tranh thủ phúc lợi liên quan cho Triệu Trường Sinh.
"Muốn? Hay là không muốn!?"
Trong lòng Triệu Trường Sinh cảm thấy rất khó xử.
Mặc dù y cảm thấy Tân Phong không có ý tốt gì nhưng binh khí đế cấp lại là thật, cho dù y là lão lục của Cẩu Đạo lưu, cũng không thể chống lại sự cám dỗ của một binh khí đế cấp.
"Vậy cứ quyết định như vậy đi!"
Tần Phong không cho Triệu Trường Sinh cơ hội từ chối, giống như ném đi một củ khoai lang nóng hổi, tiếp theo còn lộ ra vẻ mặt nhịn cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận