Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 334. Lão Đại Biết Luyện Đan

Chương 334. Lão Đại Biết Luyện Đan
"Thỏ ta đã trở về!”
Âm thanh non nớt vui vẻ của tiểu Bạch quanh quẩn ở trong núi, hù dọa đám động vật nhỏ trong thúy trúc phong phải run rẩy.
“Thật nhiều động vật nha!”
Nhìn thấy mấy con vật nhỏ chạy vội trên núi, Hồng Hạnh nhịn không được kinh hô lên.
Khác với ánh mật sủng nịnh của các tỷ tỷ khác, nàng lại không kìm được mà liếm liếm môi đỏ.
Thời gian không dài ——
Tần Phong đã luyện chế ra rất nhiều mặt nạ.
Mang ở trên mặt không chỉ có thể khiến thân hình phát sinh biến hóa, còn có thể cải biến khí tức của bản thân, ngay cả người thân cận nhất đứng ở trước mặt thì cũng chưa chắc có thể nhận ra.
Khuyết điểm duy nhất chính là không thể sử dụng linh lực động thủ, một khi sử dụng linh lực thì tác dụng của mặt nạ sẽ mất đi hiệu lực.
"Thật là lợi hại!"
Thiên Quân, Vạn Mã đứng ở cách đó không xa, trừng mắt chó ngốc, kinh ngạc vì thiên phú luyện khí của Tần Phong.
Vừa rồi, tộc độ tay của Tần Phong tuyệt đối là một giây trăm ấn, nói cách khác lúc này Tần Phong đã có được trình độ tiêu chuẩn của luyện khí sư đặc cấp, cái mặt nạ không đáng chú ý kia chính là pháp khí đặc cấp.
Luyện khí sư đặc cấp mười lăm tuổi, đưa mắt nhìn ra toàn bộ Hoang Cổ chỉ sợ không tìm được người thứ hai!!
“Có những chiếc mặt nạ này, liền giải quyết được vấn đề riêng tư của các phù hào!”
Tần Phong nhìn chiếc mặt nạ trong tay, như thể hắn đã nhìn thấy bộ dáng hăng hái cạnh tranh của đám phú hào.
“Không bằng phát thêm tin tức tốt, nói Phương Trường còn có thể kiên trì chống cự trong huyết trì!”
Tần Phong ném mặt nạ sang một bên, lấy ra một ít linh thảo ném vào trong đỉnh.
"Lão đại, còn có thể luyện đan!?"
Thiên Quân, Vạn Mã lại nhịn không được kinh hô lên, không biết tại sao Tần Phong lại ưu tú như thế.
Thế nhưng bọn hắn nằm mơ cũng không dám nghĩ, việc Tần Phong luyện đan sẽ mở đầu cơn ác mộng của bọn hắn.
Chỉ thấy Tần Phong nhớ lại những ghi chép liên quan đến luyện đan ở bên trong bách khoa toàn thư, lại bắn ra một luồng Nam Minh Ly Hỏa vào Tử Tiêu âm dương đỉnh, sau đó đưa linh khí của mình vào trong đỉnh.
Khác với một giây tạo được bao nhiêu ấn trong luyện khí, thứ mà luyện đan coi trọng chính là tinh chuẩn.
Dược tính cân bằng, lửa nung lớn nhỏ, nhiệt độ cao, biến hóa dược hiệu, trình độ dung hợp, tất cả đều cần tùy cơ ứng biến.
“Xem ra không quá khó!”
Tần Phong giống như được Dược Thần nhập vào cơ thể, trong lòng đặc biệt có cảm giác.
Sử dụng Nam Minh Ly Hỏa để luyện ra tinh hoa bên trong linh thảo, đưa linh khí trà trộn vào chúng, không ngừng trộn cho đến khi cả hai hòa quyện vào nhau, hai gò má ửng hồng, nhãn thần mông lung.
"Be be!!"
Một tiếng dê kêu thảm thiết đột nhiên vang lên.
Bọn người Tần Phong hiếu kì mà quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cách đó không xa, Hồng Hạnh bắt lấy một con dễ, thủ pháp gọn gàng đem dê lột da róc xương.
Mị Ma Phong Tình ở bên cạnh cũng nhóm xong lửa, chuẩn bị nướng thịt dê.
“Thỏ mẹ của ta, nàng ta làm thịt dê thật hung ác!”
Tiểu Bạch bị bị hù một đường chạy vội vào trong ngực Tần Phong, biểu thị đời này sẽ không đi trêu chọc nữ nhân này.
“Sao ta lại có cảm giác thận của mình gặp nguy hiểm!?”
Tần Phong bất chợt rùng mình, như thế bản thân hắn đã dẫn sói vào nhà.
Phịch một tiếng!!
Bên trong Tử Tiêu âm dương đỉnh phát ra một tiếng vang, Tần Phong vội vàng thu hồi ánh mắt, điểm ra một chỉ quyết, ngay lúc nắp đỉnh được mở ra, một đạo kim quang bắn ra, kèm theo mùi linh thảo đặc biệt nồng nặc.
Chẳng qua là khi Tần Phong tiến lên duỗi cái đầu vào xem xét, phát hiện bên trong không có Kim Đan như tưởng tượng, mà chỉ có một khối màu trắng sền sệt.
"Đây là thất bại sao!?"
Thiên Quân, Vạn Mã cũng tò mò lại gần, không hiểu Tần Phong luyện ra đồ vật gì.
"Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng!"
Tần Phong chưa bao giờ hoài nghi thiên phú của chính mình, cảm thấy mình nhất định có thể mở ra phương pháp luyện đan mới.
"Thật sao!?"
Thiên Quân, Vạn Mã vì tin tưởng Tần Phong mà thử đưa ngón tay quệt vào bên trong chất màu trắng kia, rồi bỏ vào miệng.
Lập tức ——
Long trời lở đất, ngũ lôi oanh đỉnh, gió nổi mây phun, quỷ khóc sói gào. . . Chỉ cảm thấy cơ thể như bị vỡ ra, cảm giác tuyệt vọng chạy thẳng từ bàn chân lên đến đỉnh đầu.
"Hiệu quả thế nào!?"
Tần Phong tràn đầy chờ mong nhìn hai người, chờ bọn họ chứng minh mình là thiên tài luyện đan.
"Ây. . ."
Thiên Quân, Vạn Mã vốn định mở miệng cầu cứu Tần Phong.
Nhưng khi nghĩ đến hành động tàn ác của Tần Phong sau khi bị hạ độc lần trước, bọn hắn chỉ có thể chống đỡ lấy cơ thể, quay đầu liều mạng chạy xuống núi để tìm đại phu đáng tin cậy cứu lấy mạng chó của mình.
Bọn hắn thừa nhận thiên phú luyện khí của Tần Phong là tuyệt thế vô song, nhưng thiên phú luyện đan lại là một lời khó nói hết, chỉ sợ Độc Vương Hoang Cổ nhìn thấy cũng phải bái hắn làm thầy.
“Tình huống gì vậy!?”
Tần Phong mảy may không có ý thức được là đan dược xảy ra vấn đề, cảm thấy hai người hơn phân nửa là ăn xong đan dược thì muốn đột phá.
Như để chứng minh phỏng đoán của mình, hắn nắm lấy tai thỏ của Tiểu Bạch và yêu cầu nó thử lại lần nữa.
“Thỏ ta không ăn…”
Tiểu Bạch cũng không ngốc, liều mạng giãy dụa.
Đáng tiếc giãy dụa là phí công, cuối cùng vẫn là bị Tần Phong cưỡng ép cho ăn thứ không sềnh sệch không rõ đó.
Không giống với Thiên Quân, Vạn Mã sau khi ăn xong có cảm giác ngũ lôi oanh đỉnh, long trời lở đất, cả người muốn nứt ra, ngược lại hạt đầu nhỏ trên đầu tiểu Bạch lại sáng lên một cái.
"Ừm!!"
Tiểu Bạch đột nhiên đứng lêb, cảm thấy toàn thân ấm áp.
Cũng từ vừa mới bắt đầu vô cùng kháng cự, thì bây giờ lại chuyển sang bắt đầu chủ động xin xỏ, cuối cùng một mặt thỏa mãn trợn trắng mắt, biểu thị ăn không nổi nữa…
Bạn cần đăng nhập để bình luận