Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 1564 - Thanh xuân không có giá bán



Chương 1564 - Thanh xuân không có giá bán




“Ngươi lại sủa cái gì ở đây?”
Tiểu Bạch lập tức lấy gạch đạo đức ra, không nói gì đã trực tiếp gõ xuống.
Bùm một tiếng!!
Đàm Lực choáng váng ngay lập tức, bị cưỡng ép dừng lại.
“Ngươi chính là Tần Phong!?”
Phó Sĩ Khang nghe được động tĩnh thì nhìn Tần Phong, ánh mắt lạnh lùng: "Giao ra truyền thừa của Phá Quân Tiên Vương, ân oán giữa ngươi và Phó gia có thể xóa bỏ, nếu không..."
“Ngươi là cái thá gì!”
Tần Phong không những không bị uy hiếp, ngược lại còn đi tới trước mặt đối phương.
Chát một tiếng!!
Chỉ thấy Tần Phong trực tiếp tát Phó Ngôn Kiệt ở trước mặt Phó Sĩ Khang.
“Đậu má, dũng mãnh như vậy sao!?”
Mọi người trợn mắt há hốc mồm, đứng hình tại chỗ.
Địa Tiên đỉnh phong đối mặt với Tiên Vương thế nào cũng không sợ, còn tát nhi tử ruột của người ta ở trước mặt phụ thân Tiên Vương, sự kiêu ngạo tuyệt đối cao bằng ba bốn tầng lầu.
“Đậu má, hắn thật đúng là dám đánh!”
Đàm Lực bên cạnh nhìn đến choáng váng, chỉ cảm thấy đầu óc ong ong.
“Tần Phong, ta sẽ giết ngươi!”
Phó Ngôn Kiệt thất thần ngắn ngủi, sau khi thất thần lập tức nổi giận.
Lúc trước không chỉ chặt đứt tuệ căn của hắn ta, hiện tại còn tát hắn ta trước mặt mọi người, thù mới hận cũ khiến hắn ta lập tức mất bình tĩnh.
“Lý trí, lý trí chút!”
Phó Ngôn Khang vội vàng ôm người lại, đề phòng một lát nữa xung đột lớn hơn.
“Ngươi bảo ta bình tĩnh như thế nào!!”
Trong mắt Phó Ngôn Kiệt tràn ngập lửa giận, thề phải bầm thây vạn đoạn Tần Phong.
Thế nhưng tu vi của mình không bằng Phó Ngôn Khang, bị ôm chặt thì không thể tránh thoát, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tần Phong đắc ý trước mặt mình.
“Tần Phong, ngươi tìm chết!”
Sắc mặt Phó Sĩ Khang vô cùng âm trầm, khí tức khủng bố bộc phát quanh người.
“Đừng giả vờ trước mặt ta!”
Tần Phong không sợ chút nào, cũng không nể tình: "Phó gia ngươi lừa dối người khác còn có thể, nhưng lừa dối ở trước mặt ta còn chưa đủ tư cách, ta hiện tại đang đứng ở trước mặt ngươi, ngươi dám động một cọng tóc gáy của ta sao!? "
“Đúng vậy!”
Lỗ mũi Tiểu Bạch cũng chỉa về phía người khác: "Chúng ta hiện tại đang đứng ở trước mặt ngươi, có gan ngươi động một cái thử xem!"
“Ngươi......”
Giá trị tức giận trong lòng Phó Sĩ Khang tăng lên, nhưng lại thật không dám động thủ với Tần Phong.
Vốn nghĩ đối phương tuổi nhỏ, có thể mượn khí thế Tiên Vương hù dọa đối phương giao truyền thừa ra, nhưng ai ngờ đối phương căn bản không theo như kế hoạch, trực tiếp một cái túi lớn đánh cho hắn không xuống đài được.
“Ngươi cái gì mà ngươi!”
Tần Phong không hề kiềm chế, còn tiến lên vỗ mặt Phó Sĩ Khang: "Ca nháo với ngươi, ngươi nên nở nụ cười, ca cho ngươi mặt mũi, ngươi nhất định phải lấy, không được cứng đối cứng với Phong ca của ngươi, ca nhiều nhất là bị chút thương tích, nhưng ngươi sẽ mất mạng, nước quá sâu, gió quá lớn, không có thực lực thì ngươi đừng nói chuyện!"
“Đậu má!!”
Mọi người bị dọa câm như hến, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Đã từng gặp người kiêu ngạo, nhưng chưa thấy ai kiêu ngạo như vậy!
Không chỉ dám ở trước mặt phụ thân ruột Tiên Vương đánh nhi tử người ta, quay đầu còn dám vỗ mặt giáo dục phụ thân ruột Tiên Vương, từ đầu tới cuối đều không đặt Phó gia vào mắt.
“Ta phải tránh xa loại người này một chút!”
Triệu Trường Sinh bị dọa đến mức tim đập thình thịch.
Vốn tưởng rằng Tần Phong chỉ vô liêm sỉ, ai ngờ hắn còn ngang ngược kiêu ngạo, nếu đi quá gần mình, tương lai nhất định sẽ bị hắn liên lụy.
“Phụ thân, phụ thân chính là phụ thân ruột của con!”
Đàm Lực nhìn mà trợn tròn mắt.
Vốn bị Tần Phong dùng thủ đoạn hạ tiện đánh bại, trong lòng hắn ta cảm thấy trăm lần không phục, nhưng bây giờ, sau khi thấy thao tác của Tần Phong, từng tế bào trong cơ thể hắn ta đều khiếp sợ.
“Tần sư huynh, thật dũng cảm!”
Mắt Mộ Dung Tĩnh trở nên hồng phấn, bị sự dũng cảm của Tần Phong mê hoặc.
“Đây mới là Đại Ma Vương!”
Hữu Dung lập tức kích động, biết ngay bản tính của Tần Phong khó dời.
“Thanh xuân không có giá bán, chủ nhân của thỏ ta quá khí phách!”
Tiểu Bạch nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của Tần Phong, nó biết con đường mình phải đi còn rất xa......
“Hắn thật sự không sợ chết sao?”
Phó Ngôn Kiệt lập tức ngừng làm ầm ĩ, khó có thể tin nhìn Tần Phong.
Hắn ta cho rằng Tần Phong khi dễ mình là vì sức chiến đấu của mình không cao, nhưng ai ngờ sự kiêu ngạo của hắn đã khắc ở trong xương cốt, đối mặt với phụ thân ruột Tiên Vương của mình mà cũng dám vỗ mặt nhục nhã.
“Quá TM dũng cảm!”
Phó Ngôn Khang cũng trừng mắt nhìn.
Trước đó, hắn ta bị Tần Phong cắt đứt tuệ căn, dẫn đến ý niệm trong đầu không thể thông suốt, nhưng bây giờ, thấy ngay cả Tiên Vương Tần Phong cũng dám vỗ mặt nhục nhã, nhất thời cảm thấy chút ủy khuất kia của mình thật lòng không tính là gì.
“Chưa trải sự đời!”
Tiền Đa Đa khác với những người khác, hoàn toàn không coi chuyện này ra gì.
Mặc dù Tiên Vương ở trong mắt người bình thường là tồn tại cao cao tại thượng, nhưng trước mặt nhi tử độc nhất của Ngũ trưởng lão Tiên Minh như hắn ta, quả thực giống như con chó, có thể phán hắn ta một cái tội danh.
“Tiểu tử này, thật đúng là kiêu ngạo!”
Lục gia bảo vệ hút một hơi thuốc trong bóng tối, liếc mắt một cái đã nhận ra sức mạnh của Tần Phong là gì.
Nhưng hắn ta đề nghị chơi có chừng mực, nếu không sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện, lỡ như gặp phải một Tiên Vương tâm tình bất ổn, chỉ sợ sẽ bầm thây vạn đoạn hắn ngay lập tức.
Lúc này......
Phó Sĩ Khang không nói gì, sắc mặt âm trầm nhìn Tần Phong.
Trong mắt càng lộ ra một cỗ hàn ý vô tận thấu xương, lửa giận trong lòng như thể rốt cuộc không áp chế được nữa, đá vụn dưới chân bắt đầu phản trọng lực trôi nổi.
Ầm ầm!!
Uy áp vô tận như núi lở sóng thần đột nhiên bộc phát, tựa như mười vạn ngọn núi lớn từ Cửu Trọng Thiên giáng lâm nhân gian.
Hiện trường không ít người càng chịu không nổi, sắc mặt đã tái nhợt quỳ xuống.
“Ai nha, thỏ ta!”
Tiểu Bạch bị đè gục ngay tại chỗ.
Nó chỉ cảm thấy có một cỗ uy áp mênh mông đánh úp lại, làm cho nó có loại cảm giác đặt mình trong biển giận mênh mông, cứ đè ép thân thể nó, xương cốt thậm chí còn truyền đến thanh âm bị nghiền nát.



Bạn cần đăng nhập để bình luận