Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 526. Sông Tần Hoài

Chương 526. Sông Tần Hoài
"Ừm!?"
Trong ánh mắt Tam Lộng tràn đầy nghi hoặc.
Hắn ta không rõ Tần Phong có mị lực gì, có thể làm cho Đao Tuyệt từng độc lai độc vãng đồng loạt nghe lệnh như thế.
"Người nào!?"
Ánh mắt Tề Tu Viễn lần thứ hai trở nên lạnh lẽo, nắm chặt chuôi đao nhìn về phía sau.
Chỉ thấy một đám nam nữ vẻ mặt chật vật nơm nớp lo sợ đi ra, khi bọn họ nhìn thấy Tần Phong thì cảm xúc lập tức mất đi khống chế.
"Thánh tử, thật sự là Thánh Tử đại nhân!!"
Cảm xúc của nam nhân dẫn đầu áp chế đã lâu liền lập tức bộc phát, nước mắt trong hốc mắt không ngừng chảy xuống.
"Ngươi là... Lý Cực phải không??”
Tần Phong liếc mắt một cái liền nhận ra đối phương, chính là liếm thần có thể so với Quang Thiên.
“Thánh tử đại nhân, ta rốt cục đợi được ngươi trở lại!”
Lý Cực gào khóc quỳ gối trước mặt Tần Phong, gắt gao ôm lấy đùi Tần Phong không buông tay.
Ba năm trước Tần Phong đem trọng trách vay tiền giao cho gã, đây là tin tưởng đến cỡ nào.
Gã cũng không phụ Tần Phong nhờ vả, mượn được linh thạch trở về, nhưng ai biết lúc này Tần Phong đã bị Vũ Lăng Thánh chủ trùm bao tải bắt đi mất.
Vốn tưởng rằng chờ Tần Phong trở về là có thể triển khai kỹ xảo liếm liếm, nhưng ai biết Diệp Long lợi dụng ma đồng đi nô dịch người khắp nơi.
Đám người Thiên Quân, Vạn Mã có tiên nô pháp ấn ngược lại không sợ, nhưng gã lại mỗi ngày trải qua cuộc sống lo lắng sợ hãi.
Thật giống như đại khuê nữ ở nhà chờ vị hôn phu, sợ ngày nào đó sẽ bị lão Vương cách vách đoạt đi thân thể trong sạch, không chút mặt mũi đối mặt với vị hôn phu về nhà.
Về phần những người khác thì không muốn bị Ma Đồng nô dịch, chỉ chờ Tần Phong trở về đánh bại Diệp Long.
“Thánh tử đại nhân, ngươi phải làm chủ cho chúng ta!”
Những người khác cũng khóc lóc ầm ĩ, nhìn thấy Tần Phong liền giống như nhìn thấy cứu tinh.
"Buông tay, buông tay, đừng lau nước mũi lên quần ta!"
Tần Phong thật sự chịu không nổi cảnh tượng này, vội vàng để cho Thiên Quân, Vạn Mã kéo người ra.
"Thú vị!"
Tam Lộng có hứng thú nhìn một màn trước mắt, nhất thời có ý nghĩ ở lại xem kịch.
Ma Đồng Diệp Long VS Trọng Đồng Tần Phong!
Cũng không biết là ma đồng áp đảo Trọng Đồng, hay là Trọng Đồng áp đảo Ma Đồng!
.........
Đêm xuống.
Tần Phong ngồi trên xe đẩy, mò đến sông Tần Hoài.
Giống như trước đó, chiến sự tiền tuyến cũng không ảnh hưởng đến tiếng cười nói vui vẻ của nơi này.
“Lão phu một thân quang minh lỗi lạc, cũng chịu không nổi cái này!”
Mộc Tú ngoài miệng không ngừng ghét bỏ, ánh mắt lại nhìn chằm chằm.
"Ta là người có gia đình!"
Tề Tu Viễn tận trung tận chức vụ đi theo phía sau Tần Phong, gặp được tiểu tỷ tỷ ăn mặc mát mẻ liền nhanh chóng liếc mắt một cái.
Về phần Tam Lộng đại sư thì giống như về đến nhà, không ngừng chào hỏi tiểu tỷ tỷ trên thuyền hoa.
Bởi vì hắn ta là một nhà sư, cho nên mới khiến các tỷ muội hét lên liên tục.
“Thánh tử đại nhân!”
Lão bản nương nở nang của Phong Thuyên che miệng kinh hô, không nghĩ tới Tần Phong lại tới, vội vàng nện bước chân của tú bà chuyên nghiệp, tiến lên nịnh nọt cười nói: "Thánh tử đại nhân, ngọn gió nào thổi ngài đến đây, tại sao lại không nói sớm, Uyển nhi cùng mẫu thân nàng ngày đêm ngóng ngài đến mức ăn uống không ngon, chỉ chờ ngài tới chữa trị cho các nàng.”
Tần Phong gặp dịp liền chơi, nói: "Uyển Nhi cô nương thật sự nhớ ta như vậy?”
“Đương nhiên!”
Lão bản nương vỗ ngực cam đoan: "Không riêng gì Uyển Nhi cô nương, chúng ta đều nhớ thánh tử đại nhân, nhất là một vị mới tới gần đây, Như Yến cô nương, người đứng đầu trong ca múa Tây Vực, muốn giải tỏa kỹ năng thần bí chỉ cần một khối cực phẩm linh thạch, nếu thêm một khối nữa thì càng có thể trải nghiệm ôn nhu cực hạn, tuổi còn nhỏ, dáng người tốt, thân thể mềm mại kỹ thuật tốt, cam đoan khiến tâm Thánh Tử bồng bềnh.”
“Như Yến cô nương!”
Thiên Quân nhịn không được hỏi: "Chính là vị Như Yến cô nương không giữ người xem, chỉ gặp chân thành!?”
“Vị đại ca này rất hiểu Như Yến!”
Lão nương Phong Thuyên lộ ra nụ cười ý vị thâm trường, tỏ vẻ Thiên Quân nói hoàn toàn chính xác.
"Ai có thể từ chối một vũ nương không hề giữ chân người xem chứ?”
Tam Lộng lập tức hứng thú, quyết định đi tới nhà này để chung vui.
“Được rồi!”
Tần Phong cũng lười đi chọn, trực tiếp bao trọn.
Vốn tưởng rằng Tam Lộng đại sư sẽ xem ca múa biểu diễn trước, ai biết hắn ta lại trực tiếp điểm danh phòng của Như Yến.
“Đại sư chính là đại sư!”
Tần Phong rất là thưởng thức loại tính cách không chút làm bộ này của Tam Lộng, cũng đi tới gian phòng cách vách của hắn ta, chuẩn bị luyện chế thần khí trợ hứng cho đại sư.
Chỉ là ngay lúc hắn vừa mới xuất ra Tử Tiêu Âm Dương đỉnh, thì mơ hồ nghe được âm thanh ở cách vách truyền đến.
Tam Lộng: Tới?
Như Yến: Tới.
Tam Lộng: Đến?
Như Yến: Tới.
Tam Lộng: Đến rồi!
Như Yến: Tới?
Tam Lộng: Đến rồi!
Như Yến: Đến?
Tam Lộng: Không tới!
.........
“Đại sư quả nhiên nhìn thấu Hồng Trần!”
Tần Phong bị chấn động thật lớn, rất lâu mới có thể bình tĩnh.
Vốn định khi đại sư vui vẻ thì kéo mấy trận lôi kiếp đến trợ hứng, nhưng ai biết hắn còn chưa bắt đầu người ta đã kết thúc, hoàn toàn không cho hắn cơ hội quẹt lôi kiếp.
Ba! Ba! Ba! Ba!
Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng đánh nhau kịch liệt, còn kèm theo tiếng thét chói tai của nữ tử.
"Ừm!?"
Tần Phong không khỏi nhíu mày, cảm ứng được bên ngoài có người đánh nhau.
“Lão đại, Nhất Kiếm tới!”
Thiên Quân, Vạn Mã vội vàng đi vào báo cáo.
Vừa rồi bọn họ đang ăn lẩu, nhìn cô nương, ai biết Nhất Kiếm đột nhiên xách ma kiếm giết vào đây.
"Phải không!?"
Tần Phong ngồi xe đẩy đi ra ngoài, nhìn thấy Nhất Kiếm đã lâu không gặp.
Chỉ thấy Nhất Kiếm mặc một bộ hắc y, trong tay nắm một thanh cự kiếm vô cùng to lớn, lóe ra một cỗ hắc quang quỷ dị, trên thân kiếm còn khắc rất nhiều phù văn thần bí nhìn không hiểu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận