Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 299. Gọi Ta Là Phong Tình

Chương 299. Gọi Ta Là Phong Tình
"Đúng vậy, mời!"
Vạn Lý Lãng gật đầu, lần nữa thỉnh Tần Phong nhập tháp.
"Tốt a!"
Tần Phong không có chút giác ngộ bị lưu vong, trên đường đi không ngừng nói: "Ngươi gọi là Vạn Lý Lãng đúng không? Về sau ta gọi ngươi tiểu Vạn tử."
"Ngươi biết tại sao Đế Sư lại đi gấp gáp như vậy không!?”
"Ta cho ngươi biết, ngươi cũng đừng nói cho người khác, gần đây hắn có bao một thuyền hoa trên sông Tần Hoài, nuôi mấy tiểu muội muội trẻ tuổi ở bên trong.”
Vạn Lý Lãng lảo đảo một cái kém chút bị mất cân bằng mà té ngã.
Mẹ nó!
Lòng dạ của tiểu tử này thật CMN hỏng!
Không biết thật hay giả nhưng với uy vọng của Đế Sư, hắn có thể nghị luận ở sau lưng sao!?
Tần Phong vội vàng tiến lên, nói tiếp: "Tiểu Vạn, người trẻ tuổi muốn tiết chế, ngươi xem Đế Quân hắn liền biết rõ đạo lý sắc đẹp như lang như hổ, cho nên hậu cung giai lệ xưa nay không đụng, ưa thích nhất là chơi đùa với những tiểu thái giám kia.”
Vạn Lý Lãng bị hù sắc mặt đại biến, trong lòng gọi thẳng đừng nói nữa.
Bí mật nhỏ của lãnh đạo, y xứng biến sao!?
“Ngươi có biết tại sao trong ba vị thánh tử, Đế Quân lại độc sủng một mình ta hay không!?”
Tần Phong không hề có ý muốn ngừng, càng nói càng hăng say: “Chính là vì trận vòng loại sinh tử đấu lần trước, ta đã chém đứt tuệ căn của rất nhiều người, cung cấp mấy ngàn nguồn chất lượng tốt, làm lễ vật dâng lên cho Đế Quân.”
"Ây. . ."
Vạn Lý Lãng nghe xong thì khóe mắt giật giật, bước chân tăng tốc đi về phía Vạn Ma Tháp, y sợ nếu như mình tiếp tục nghe thì chỉ vì biết quá nhiều mà bị diệt khẩu.
Rất nhanh ——
Tần Phong đi theo Vạn Lý Lãng tới trước cổng chính của Vạn Ma tháp, một cỗ tử khí âm u lập tức đánh tới, giống như trước mặt là một phần mộ không có người bái tế, ngay cả mặt đất cũng toát ra hương vị mục nát.
Có thể cảm nhận rõ ràng không khí bên trong Vạn Ma tháp vô cùng ngột ngạt, khiến cho người ta hít thở không thông, giống như bước xuống mười tám tầng địa ngục.
Răng rắc! Răng rắc!
Cánh cửa đen như mực chậm rãi bị đẩy ra, phá vỡ sự yên tĩnh u ám, một cơn gió thoảng qua mang theo mùi máu tanh nồng nặc, bên trong tòa tháp vô cùng tối tăm, lúc này dù là mặt trời chói chang cũng không có chút ánh sáng nào có thể chiếu vào.
"Thánh Tử đại nhân, mời!"
Biểu tình của Vạn Lý Lãng vô cùng nghiêm túc, nói: “Nửa tháng sau thuộc hạ sẽ mở cửa Vạn Ma tháp đúng giờ, cung nghênh Thánh Tử đại nhân ra tháp."
"Không cần nửa tháng, nhóm chúng ta rất nhanh liền có thể gặp lại!"
Khóe miệng Tần Phong lộ ra một nụ cười tự tin, không chút do dự mà tiến vào Vạn Ma tháp.
Nếu như hắn không nhớ lầm, hai ngày này Phương Trường cũng sẽ trà trộn vào Vạn Ma tháp, đến lúc cửa lớn lại mở ra, hắn hoàn toàn có thể thừa dịp thời gian này mà tranh thủ chém thêm vài quả trứng.
"Không cần nửa tháng!?"
Vạn Lý Lãng nghi ngờ nhìn bóng lưng Tần Phong, không rõ Tần Phong nói như vậy là có ý gì.
Két! Két!
Cánh cửa dày và lạnh lẽo chậm rãi đóng lại, bóng tối vô tận bao trùm tầm nhìn của Tần Phong.
Tần Phong cảm giác dưới chân như giẫm phải đất mục nát, gió lạnh thổi đến trên mặt, mang theo mùi máu tanh cực kỳ hăng hắc, thậm chí xen lẫn một chút mùi hôi thối ghê tởm.
Bộp một tiếng! !
Tần Phong đưa tay búng một cái, Nam Minh Ly Hỏa trên đầu ngón tay nhảy lên, xé mở hắc ám vô tận, chiếu sáng xung quanh.
Dựa vào ánh lửa mờ nhạt, Tần Phong nhìn thấy dưới chân có xương trắng của Nhân tộc, cũng có Ma Tộc, có thể thấy được Ma Tộc đã vô số lần muốn xông phá Vạn Ma tháp.
Về phần tại sao Âm Nguyệt hoàng triều không trực tiếp giết tất cả bọn họ, đó là do không thể coi thường sức mạnh còn lại của Ma Tộc.
Một khi buộc phải tử chiến với đối phương, chẳng khác nào giết địch một nghìn tự tổn tám trăm, cho nên tốt nhất là luộc ếch trong nước ấm để hao mòn sinh lực từng chút một mới là kế sách tốt nhất.
Ông! Ông!
Dưới chân Tần Phong đột nhiên phát sáng lên, người còn không có kịp phản ứng thì đã biến mất ngay tại chỗ.
Nguyên lai, có một trận pháp truyền tống trận được khắc dưới đống xương trắng, trực tiếp truyền tống Tần Phong đến không gian thứ nguyên do đại năng giả mở ra.
Bầu trời âm u, ma khí tận trời, âm phong từng cơn.
"Đây chính là không gian bên trong Vạn Ma tháp!?"
Tần Phong hiếu kì nhìn chung quanh, phát hiện không gian đặc biệt to lớn.
Đúng lúc này ——
Một tiếng cười ghê rợn của nữ tử vang lên, “Ta còn tưởng rằng là ai tiến vào Vạn Ma tháp, hóa ra lại một tiểu ca ca nhân tộc đẹp trai.”
"Người đến người nào!?"
Tần Phong cảm thấy phía sau mát lạnh, nhanh chóng quay đầu nhìn lại.
Không biết từ lúc nào đã có một mỹ nữ đứng sau lưng, khác với vẻ điềm tĩnh của những khuê tú, trên trán nữ tử này có một đôi sừng nhỏ đáng yêu, khóe miệng lộ ra một chiếc răng nanh nhỏ, toàn thân lộ ra một loại vẻ đẹp hoang dã.
Đặc biệt là ánh mắt không chút nào che giấu, mị nhãn như tơ, mê người, trên người chỉ có mấy mảnh vải che thân, lộ ra da dẻ trắng như tuyết, khiến cho sinh vật nam tính phải sục sôi.
Mị Ma!!
Tần Phong liếc mắt liền nhận ra, đối phương không phải người.
Mị Ma là dị chủng trong yêu tộc, cực kỳ hiếm thấy, tất cả đều là nữ tính, khuôn mặt xinh đẹp, dáng người hoàn mỹ, bẩm sinh đã có thuật mê hoặc lòng người.
"Ngươi có thể gọi ta phong tình!"
Ánh mắt của Mị Ma mơ hồ, đôi môi hơi hé mở, thở hổn hển tiến đến gần Tần Phong.
"Phong tình đúng không? Ta muốn ngươi giúp ta tu hành!"
Thiên Sư ấn giữa mi tâm của Tần Phong lập tức lóe ra kim quang, chữ Vạn trước ngực Tần Phong cũng sáng lên…
Bạn cần đăng nhập để bình luận