Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 471. Chân tướng

Chương 471. Chân tướng
“Mời quốc sư tới, cũng không biết đúng hay sai!”
Thái tử mắt thấy hai người sắp hòa hợp, vội vàng mở miệng nói: "Yến tiệc đã chuẩn bị xong, mọi người vào tiệc trước, nhạc sĩ chuẩn bị, ca múa chuẩn bị.”
Theo mệnh lệnh của Thái tử hạ xuống, phủ Thái tử lập tức bận rộn.
Hạ nhân đầu tiên là bưng lên món ngon quý hiếm, mấy chục nhạc sĩ cũng bắt đầu diễn tấu, ca cơ xinh đẹp lại mặc sa mỏng nhẹ nhàng nhảy múa.
“Thật sự là ngợp trong vàng son, xa hoa dâm đãng!”
Ngoài miệng Tần Phong tuy rằng không ngừng khiển trách, nhưng thân thể lại vô cùng hưởng thụ.
Lúc này ——
Thái tử phi đã thay xong quần áo.
Không giống như trang phục xuyên thấu trước kia, lúc này ung dung hoa quý, quý khí bức người, phối hợp với dung nhan tuyệt thế kia, phảng phất như là tác phẩm nghệ thuật ông trời ban cho nhân gian.
"Hiện tại nên làm cái gì bây giờ!?"
Thái tử phi nhớ tới bị Tần Phong khi dễ, trong lòng không khỏi có chút bối rối.
Nàng làm bình hoa từ nhỏ đã biết cách khiến một người đàn ông nhớ mãi không quên, xinh đẹp, đủ tao nhã, dáng người tốt, nhưng có thể làm cho nam nhân cưới về nhà nhất định là hiền lành, dịu dàng, săn sóc.
Nhưng vừa rồi khi mời Tần Phong trở về, nàng lại bị Tần Phong khi dễ.
Cùng giáo dục từ nhỏ sinh ra xung đột mãnh liệt, làm cho nàng thật sự không biết kế tiếp nên đối mặt với Thái tử như thế nào.
"Thái tử cũng thật sự là, vì sao nhất định phải để ta đi mời Tần Phong?!"
Thái tử phi trong lòng vừa xấu hổ vừa tức giận, không rõ vì sao Thái tử lại làm như vậy.
Đúng lúc này ——
Xa xa có hai đạo thanh âm truyền vào trong tai Thái tử phi.
“Tần Phong đã nhập cuộc, kế hoạch của Thái tử thành công rồi!”
“Cái này còn phải cảm tạ Thái Tử Phi, nếu không phải nàng, Tần Phong làm sao có thể vào cuộc!?”
"Vẫn là Thái tử đủ quyết đoán, phái người tập kích Thái tử phi, để cho nàng cùng Tần Phong gặp nhau."
"Tần Phong thua không oan, biết rõ có nguy hiểm, còn dám vì một nữ nhân mà đến nơi hẹn!”
"Trên đầu chữ sắc có thanh đao, anh hùng khó mà qua ải mỹ nhân!”
“Thái tử mới là chân anh hùng, mỹ nhân nào quan trọng bằng giang sơn!”
"Lát nữa Thái tử sẽ để Thái tử phi bưng rượu độc cho Tần Phong, lấy cá tính của Tần Phong nhất định sẽ uống một hơi cạn sạch."
"......"
Thân thể Thái tử phi không khỏi run lên, chỉ cảm thấy đầu óc ong ong.
Cho dù nàng thân là bình hoa chỉ số thông minh có hạn, nhưng trải qua loại nhắc nhở trình độ này cũng có thể phán đoán thật giả.
Nàng rốt cục hiểu được vì sao ban ngày có người dám ở đế đô động thủ với nàng, rốt cục cũng hiểu được vì sao Thái tử cố ý để cho nàng đi mời Tần Phong, càng hiểu rõ vì sao Tần Phong lại nói Thái tử thành ý tràn đầy, tặng ngựa đi xe ban đêm gì đó...
Tuy rằng nàng là bình hoa gia tộc bồi dưỡng để đi kết thông gia, nhưng cũng là Thái tử bát nâng kiều lớn mang vào Thái tử phi, vẫn tuân thủ phụ đạo, chưa bao giờ dám vượt qua lôi trì nửa bước.
Nhưng hiện tại hành vi của Thái tử không chỉ hủy hoại danh tiết của nàng, mà còn hủy hoại danh dự của gia tộc nàng.
Ngay sau khi Thái tử phi không yên lòng rời đi, Quang Thiên liền đi ra khỏi góc tối.
“Đại nhân, hai chúng ta đã nói theo phân phó của ngài!”
Hai gã hạ nhân lấy lòng đi tới, đối với Quang Thiên không ngừng gật đầu khom lưng.
“Không sai, không sai!”
Quang Thiên gật đầu cười cười, hào quang trong tay chợt lóe.
Chỉ thấy Phương Thiên Họa Kích cắt phá bóng tối, hai gã hạ nhân lập tức đi nhận cơm hộp.
Đúng vậy!
Đó là hắn đang giở trò quỷ!
Cũng là hắn sắp xếp hai người đem chân tướng tiết lộ cho Thái tử phi!
Lý do hắn chọn Thái tử phi hiến cho Tần Phong, ngoại trừ Thái tử phi là đệ nhất mỹ nhân Đại Hạ ra, còn có gia tộc của nàng ở Đại Hạ cũng có địa vị quan trọng.
Từ một bình hoa không có thiên phú tu luyện gì, được kiều bát khiêng mang vào phủ Thái tử trở thành Thái tử phi là có thể nhìn ra, gia tộc sau lưng ở Đại Hạ lợi hại bao nhiêu.
Bọn họ được xưng là hộ long nhất tộc, chuyên môn thủ hộ long mạch gia tộc!
Tuy rằng bọn họ đối với hoàng tộc Đại Hạ trung thành và tận tâm, nhưng nếu biết Thái tử chà đạp Thái tử phi như thế, làm cho thanh danh gia tộc bọn họ bị hao tổn, chỉ sợ cũng không khỏi sinh lòng oán niệm.
“Thành sự tại nhân, mưu sự tại thiên!”
Quang Thiên ngẩng đầu nhìn trăng tròn trên bầu trời, nhịn không được lẩm bẩm nói: "Kế tiếp có thể mưu đồ được long mạch của Đại Hạ hay không, còn phải xem hành động của ngô chủ.”
Rất nhanh ——
Thái tử phi liền đi tới yến tiệc đại điện.
Nàng hiện tại vẫn không yên lòng, không thể tiếp nhận chân tướng, nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của thái tử thì trong lòng ngoại trừ sợ hãi, còn dâng lên cảm giác chán ghét.
Mà ngay khi Thái tử phi bước vào đại điện, cả đại điện trong nháy mắt liền an tĩnh lại, ca cơ vốn đang nhẹ nhàng nhảy múa trong nháy mắt ảm đạm thất sắc, trở thành làm nền cho Thái tử phi.
"Thật sự là nhìn lại tiếu bách mị sinh, lục cung phấn đại vô nhan sắc!"
(Mỗi lần ngoành mặt, nhoẻn cười lộ ra trăm vẻ đáng yêu, lục cung son phấn không còn ai đáng gọi là có nhan sắc nữa.)
Tần Phong trong lòng phủ nhận mình là một LSP, chỉ là Thái tử phi vừa vặn lớn lên đúng với quan điểm thẩm mỹ của hắn.
"Ừm!?"
Thái tử phi nghe được câu ca ngợi, theo bản năng quay đầu nhìn về phía Tần Phong.
Không có nữ tử nào không thích được người ta ca ngợi, huống chi còn là câu thơ kinh diễm như thế, làm cho tim nàng không khỏi đập nhanh hơn.
Nhất là sau khi biết Thái tử thiết lập Hồng Môn Yến, nàng phát hiện Tần Phong không đơn thuần là một đại sắc lang, mà là một đại sắc lang tài hoa, dám vì nàng một mình mạo hiểm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận