Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 565. Ta là nam nhân

Chương 565. Ta là nam nhân
Lúc này ——
Một phân đà của Danh Kiếm sơn trang.
Diệp Thần cầm ngân thương đứng ở trong vũng máu, bốn phía mặt đất nằm đầy thi thể.
“Nghe nói Cửu Thiên đã trở lại!”
Trong ánh mắt Diệp Thần nổi lên một tia sát khí, thề muốn đem Danh Kiếm sơn trang nhổ tận gốc.
Còn có Diệp Long lúc trước đuổi bọn họ ra cửa, chờ tiêu diệt xong Danh Kiếm sơn trang liền đến phiên hắn tâ.
“Lan Lan, chờ ta!”
Trong ánh mắt Diệp Thần lộ ra một tia ôn nhu, nhớ tới năm đó tiểu nữ sinh đã cứu một mạng của hắn.
Nàng xuất hiện như một thiên thần, thắp sáng thế giới tuyệt vọng của hắn.
Hắn đã nghe được Vu Lan đi Võ Lăng Thánh Địa tu hành, cách động thiên phúc địa mở ra còn có một đoạn thời gian, cũng đủ để hắn báo thù rồi mới đi tìm Vu Lan.
Tuy nhiên khi hắn nghĩ đến Lam Ma muốn gả nữ nhi cho Tần Phong, khóe miệng lập tức vẽ ra một nụ cười khinh thường.
Một tên tàn tật, làm thế nào phù hợp với Lan Lan!
Hắn sẽ dùng thực lực chứng minh với Lam Ma, ánh mắt của nàng rốt cuộc kém đến mức nào.
Lúc này ——
Tần Phong được an bài ở trong một tiểu viện, hắn bắt đầu gọi hệ thống sử dụng cơ hội rút thăm trúng thưởng phiên bản tăng cường.
Rầm một tiếng!
Bàn xoay lớn quen thuộc lại xuất hiện, bắt đầu chậm rãi chuyển động.
“Leng keng, chúc mừng chủ túc chủ đạt được thẻ cảm ngộ kiếm vực.”
"Lại là kiếm!?"
Tần Phong t hơi sửng sốt, không rõ vì sao luôn là kiếm.
Tuy nhiên dựa trên nguyên tắc không cần thì phí, hắn vẫn quyết đoán sử dụng tấm thẻ cảm ngộ kiếm vực này.
Ầm ầm!
Tần Phong chỉ cảm thấy trong đầu vang lên một đạo sấm sét, cả người bị vây trong trạng thái kỳ ảo.
Trong lòng cũng được khai sáng, một cỗ minh ngộ sinh ra từ trong lòng, giống như là được mở ra một thế giới mới, tiến vào một con đường kiếm đạo không giống người thường.
Đồng thời, quanh thân Tần Phong cũng đột nhiên tuôn ra một cỗ kiếm ý ba động khủng bố, lực lượng vô hình bao phủ quanh thân.
"Cái gì!!"
Trong tiểu viện, thân thể của Mộc Tú, Tam Lộng, Tề Tu Viễn đều mãnh liệt cứng đờ, chỉ cảm thấy thân thể bị một cỗ lực lượng vô hình trói buộc lại.
Mà Tần Phong thì tản mát ra một cỗ uy nghiêm khiến người ta hít thở không thông, giống như là chúa tể của phiến thiên địa này, một ánh mắt có thể ngưng tụ ra vô số đạo kiếm khí đem bọn họ bầm thây vạn đoạn.
"Đây là... Kiếm Vực!”
Ba người khó có thể tin mở to hai mắt, trong lòng phát ra tiếng gào thét của chuột chũi.
Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, bọn họ tuyệt đối không thể tin được, Tần Phong mười tám tuổi cư nhiên lĩnh ngộ kiếm vực trong truyền thuyết.
Phải biết rằng, một khi hình thành kiếm vực, thì chính là chúa tể của phương thiên địa này, dù cho đối phương là đại đế, thực lực cũng sẽ bị mạnh mẽ áp chế.
Trừ phi đối phương cũng có thể có được kiếm vực, nếu không căn bản không cách nào thoát khỏi áp chế của kiếm vực.
Đương nhiên lấy tu vi sinh tử tứ trọng trước mắt của Tần Phong, dù cho áp chế đại đế không cách nào dùng toàn lực, cũng chưa chắc có thể chiến thắng đại đế, thực lực giữa hai người, thật sự là chênh lệch quá lớn.
Ầm ầm!
Linh khí trong thiên địa đột nhiên bạo động, bắt đầu điên cuồng tràn vào trong cơ thể Tần Phong.
Nương theo kiếm vực hình thành, chỉ nghe trong cơ thể Tần Phong truyền đến một đạo âm thanh nặng nề, khí tức cả người cũng theo đó tăng vọt.
"Sinh tử ngũ trọng!"
Đám người Mộc Tú sớm đã chết lặng đối với Tần Phong, chỉ yên lặng xoay người rời đi, tỏ vẻ cần im lặng.
"Hô hô!!"
Tần Phong mở mắt thở ra một ngụm trọc khí, trạng thái tinh thần cả người vô cùng tốt đẹp.
Cũng lần thứ hai chứng minh, phương pháp để tăng thực lực nhanh nhất, không phải bế quan tu luyện, cũng không phải chiến đấu, mà là chèn ép thiên tuyển chi tử.
"Diệp Thần, ngươi cũng không thể học hư như Phương Trường nha!”
Tần Phong lấy ra một cây ngân thương, chuẩn bị tiếp tục ra ngoài tìm nghiệp vụ.
Gặp một người đàn ông giàu có, hắn liền cầm thương xông vào nhà!
Gặp được muội tử xinh đẹo, hắn cũng cầm thương xông vào nhà!
.........
Non xanh nước biếc, bầu trời xanh mây trắng.
Một thư sinh mang theo một tiểu la lỵ đi tới thánh địa trong lòng người đọc sách, Thư Viện Hương Vị, bọn họ chính là Phương Trường thay đổi hình thái cùng thư sinh Tam Thu.
Trên đường đi, tóc Phương Trường đã dài ta, hiện tại nhìn từ bất kỳ góc độ nào cũng thấy y giống như một tiêu la lỵ.
“Cô nương, chúng ta đến rồi!”
Tam Thu vẻ mặt kinh hỉ nhìn về phía trước, trong núi ẩn giấu một thư viện.
Còn chưa tới gần đã nghe được tiếng đọc sách trong sáng, càng có thể cảm nhận được trong đó ẩn chứa một cỗ chính khí.
“Mùi gì, thơm quá!”
Các thư sinh đang đọc sách cũng ngửi ngửi mũi, ngửi thấy mùi cơ thể độc đáo của nữ nhân.
Khi bọn họ quay đầu nhìn lại, ánh mắt nhao nhao dừng trên người Phương Trường.
Cũng làm cho bọn họ lập tức hưng phấn lên, ở trong Thư Viện Hương Vị đọc sách vốn đã khô khan vô vị, tự nhiên ảo tưởng qua cảnh tượng có muội tử xinh đẹp thơm ngát.
Ba! Ba! Ba! Ba! Ba! Ba!
Một trận tiếng vỗ tay thanh thúy vang lên, còn kèm theo từng đợt tiếng kêu thảm thiết.
Chỉ thấy một nam tử trung niên mặc trang phục tiên sinh xuất hiện, giơ thước trong tay lên, hung hăng đánh đám thư sinh đang thất thần.
"Các ngươi là ai!?"
Sau khi nam tử trung niên giáo huấn đệ tử xong, thì quay đầu nhìn về phía hai người Phương Trường.
“Ngài chính là Văn Tuyệt tiên sinh đúng không?!"
Tam Thu vội vàng lấy ra một lá thư giới thiệu từ trong ngực, hành lễ nói: "Học sinh Tam Thu, đến Thư Viên Hương Vị để bái sư!”
“Ta không phải Văn Tuyệt, ngươi có thể gọi ta là Vu tiên sinh!”
Vu tiên sinh nhận lấy thư giới thiệu, nhìn cũng không thèm nhìn, trực tiếp xé rách nói: "Hàng năm có mấy ngàn người cầm thư giới thiệu đến đây, nhưng người có thể ở lại Thư Viện Hương Vị, mấy năm cũng chưa chắc có được một người!”
“Mời Vu tiên sinh ra đề!”
Tam Thu vô cùng nghiêm túc, chuẩn bị tiếp nhận khảo nghiệm của đối phương.
“Có can đảm!”
Vu tiên sinh có ấn tượng rất tốt với Tam Thu, suy nghĩ một chút mới ra đề: "Tạm giữ người khác ở lại ba trăm năm!”
Tam Thu thốt lên: " Tạm giữ người khác ở lại ba trăm năm, muốn sát người trong mộng Tam Thu!”
“Người trong mộng!?"
"Vu tiên sinh quay đầu nhìn về phía Phương Trường, ý vị thâm trường cười nói: "Tiểu tử văn thái không tệ, chỉ là Thư Viện Hương Vị có quy củ, cũng không chiêu thu nữ đệ tử, nếu ngươi muốn ở lại, liền thật sự phải tạm giữ người khác ở lại ba trăm năm, ngươi cũng phải nghĩ tốt..."
"Ta là nam nhân!"
Không đợi đối phương nói xong, Phương Trường đột nhiên mở miệng nói chuyện.
Không giống với bề ngoài la lỵ của mình, đây thực sự là giọng nói của một nam nhân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận