Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 691 - Sự thật tàn khốc



Chương 691 - Sự thật tàn khốc




Tề Tu Viễn nhịn không được hỏi: "Chủ công, có người địa phương dẫn đường quả thật có thể giảm thiểu rủi ro, vì sao phải cự tuyệt các nàng!?”
“Nguyệt Hi kia không đơn giản!”
Tần Phong chỉ thản nhiên nói một câu, không giải thích nhiều nữa.
"Chủ công, ngươi cũng đã nhìn ra!?"
Mộc Tú nói.
Vốn tưởng rằng đột phá đại đế có thể thăng chức tăng lương, ai biết Tần Phong cư nhiên có thể tính toán còn hơn hắn, làm cho hắn không tiện mở miệng đòi thưởng cuối năm.
"Ừm!?"
Tần Phong lập tức lấy lại tinh thần, quên mất bên cạnh còn có một thần côn.
Tuy rằng hắn có thể nhìn ra Nguyệt Hi này không đơn giản, nhưng đối với thân phận của nàng thật đúng là sờ không ra.
Tuy nhiên để có thể tiếp tục làm ông chủ lòng đen chèn ép nhân viên, hắn phải duy trì bộ dáng phong khinh vân đạm như hiện tại, dùng hành động nói cho nhân viên biết, bọn họ bất cứ lúc nào cũng có thể thay thế.
Nếu không muốn bị sa thải, nhất định phải cuốn vào chỗ chết!
Tam Lộng tò mò hỏi: "Lão thần côn, ngươi tính được cái gì!?”
“Hô!”
Mộc Tú hít sâu một hơi, nói: "Nhìn từ tướng mạo của nữ nhân, nàng chính là quý tộc Thiên Hoàng, quý khí càng mạnh hơn Nam Phong công chúa hoàng tộc Đại Hạ, hơn nữa bộ dáng nhân sĩ Trung Nguyên của nàng, cho nên ta dám kết luận nữ nhân này mới là hoàng tộc tiền triều chân chính.”
“Hoàng tộc tiền triều!?"
Tần Phong không khỏi nhíu mày.
Căn cứ vào kinh nghiệm mười năm làm mọt sách, loại công chúa tiền triều này hẳn là nhân vật chính yêu thích mới đúng, nhưng vì sao hệ thống lại không có nhắc nhở!
Rốt cuộc là Nguyệt Hi xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, hay là hắn thay đổi số mệnh của Diệp Thần!?
“Không phải chỉ là hoàng tộc tiền triều!”
Tam Lộng đại sư lại bắt đầu điên cuồng ám chỉ: "Bần tăng hiện tại đã đột phá tới đế cấp, nếu trong tay có thêm hai kiện thần khí, đừng nói nàng là dư nghiệt tiền triều, cho dù là Hoàng triều Đại Hạ, bần tăng cũng có thể đánh bọn họ thành dư nghiệt tiền triều.”
Tần Phong chịu không nổi, rốt cục mở miệng nói: "Chỉ có kẻ yếu mới có thể quan tâm vũ khí tốt xấu!”
“Bần tăng chính là kẻ yếu!”
Tam Lộng đại sư lập tức đáng thương nhìn chằm chằm Tần Phong, một bộ dáng ngươi nếu không trả lại thần khí của ta, ta liền khóc cho ngươi xem.
“Ai!”
Tần Phong bất đắc dĩ thở dài một tiếng, phất tay lấy ra Nam mô Gatling.
Lúc này ——
Trong quân doanh tiền tuyến của Âm Nguyệt hoàng triều.
Vu Lan bằng vào hai kiện thần khí Tần Phong cho, ở trên chiến trường đại sát tứ phương, cũng chỉ có trên chiến trường không ngừng giết chóc, mới có thể làm cho nàng tạm thời quên đi thống khổ mất đi Tần Phong.
“Lan Lan, ngươi không thể cứ giết như vậy!”
Vu tiên sinh đi vào trong quân trướng của Vu Lan, đau lòng muốn khuyên nhủ.
“Lan Lan, cha ngươi nói đúng!”
Trong lòng Lam Ma cũng vô cùng lo lắng, sợ nữ nhi cứ tiếp tục như vậy sẽ tẩu hỏa nhập ma.
“Hai người thật phiền!”
Vu Lan lười phản ứng tới hai vợ chồng.
Giống như thiếu nữ phản nghịch đứng dậy rời khỏi quân trướng, mặc kệ cha mẹ tận tình khuyên can như thế nào, cố ý muốn tìm thiếu niên quỷ hỏa làm bạn trai.
“Xong rồi, đứa nhỏ này xem như phế rồi!”
Lam Ma bất đắc dĩ thở dài một tiếng, sau đó quay đầu nhìn về phía Vu tiên sinh, lấy ra 103 viên linh thạch, khóe miệng lộ ra một nụ cười lão tài xế muốn khởi động xe.
"Ngươi, ngươi muốn làm gì?"
Vu tiên sinh nhìn thấy 103 viên linh thạch, thì lập tức cảm thấy hai chân bắt đầu nhũn ra vô lực.
Trong lòng cũng có chút hối hận, vì sao phải theo Lam Ma chạy tới tiền tuyến, quả thực chính là thuần khiết đưa dê vào miệng hổ...
Long Môn hạp cốc.
Khí tức âm trầm làm cho sắc mặt mọi người ngưng trọng, chỉ có Tam Lộng là cười thành một đóa hoa cúc.
Gã trải qua hai năm rưỡi điên cuồng ám chỉ, rốt cục đòi được một kiện thần khí từ trong tay Tần Phong.
Không chỉ có một không hai, uy lực còn vô cùng táo bạo.
Cho dù là loại đao tuyệt như Tề Tu Viễn, chỉ sợ cũng không chịu nổi.
“Lão Tề, bần tăng thật hâm mộ ngươi!”
Tam Lộng đại sư than thở nói: "Vác đao đi từ nam ra bắc một chút cũng không mệt mỏi, không giống bần tăng cõng Nam Mô Bồ Tát này, giống như cõng một ngọn núi lớn, thật đau eo!”
Tề Tu Viễn không có mở miệng nói chuyện, cũng không muốn phản ứng với con lừa hói này.
Như Tần Phong nói, chỉ có kẻ yếu mới quan tâm đến vũ khí tốt hay xấu.
Y đường đường là một trong hai tuyệt Hoang Cổ, căn bản không cần một thanh đao để chứng minh mình.
Đương nhiên nếu lương tâm Tần Phong phát hiện, y cũng sẽ không cự tuyệt!
Chỉ là y vừa mới phá vỡ chuyện tốt của ông chủ cùng tiểu thư ký, trong thời gian ngắn chỉ sợ là không chiếm được thần khí độc quyền.
"Thật sự là một nam nhân nhàm chán!"
Tam Lộng đại sư thấy Tề Tu Viễn không để ý tới mình, lại chạy đến bên cạnh Tam Thu nói: "Tiểu thư sinh, hình như ngươi cũng không có thần khí!?”
“Ta không cần thần khí, chỉ muốn tiểu tiên nữ của ta!”
Tam Thu vẻ mặt si ngốc nói: "Chủ công đáp ứng ta, chỉ cần ta giúp hắn lấy được bảo tàng tiền triều, hắn liền đem tung tích của tiểu tiên nữ nói cho ta biết.”
“Ách..."
Tam Lộng đại sư nghe xong, lúng túng không biết tiếp lời như thế nào.
Tuy rằng Tần Phong bảo gã chờ hai năm rưỡi mới giao hàng là rất không đạo đức, nhưng nể tình cùng Tam Thu đều là người đồng đạo, gã thật lòng hy vọng Tần Phong có thể đem phong cách này quán triệt đến cùng.
Đừng để Tam Thu biết sự thật tàn khốc, trong lòng vẫn tràn ngập ảo tưởng đối với tiểu tiên nữ!



Bạn cần đăng nhập để bình luận