Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 747 - Đại đạo chí giản



Chương 747 - Đại đạo chí giản




Lúc này ——
Tần Phong trong phòng trúc phòng nhỏ, quanh thân là hào quang đại thịnh.
Trong đan điền giống như có một mảnh vũ trụ tinh không đồ rực rỡ, ngoại trừ một quả nguyên đan bị hỏa diễm bao bọc ra, còn có một giọt huyết sắc bảo thạch trong suốt.
Là tu luyện Tam Thập Tam Thiên Tạo Hóa Quyết, thôi diễn đến gần cuối tầng thứ chín, ngưng tụ ra tinh huyết trùng sinh.
Chỉ cần giọt tinh huyết này không diệt, hắn liền có thể trùng sinh trở về.
Mà lúc này Tần Phong giống như một cỗ máy hút bụi cường lực, điên cuồng hấp thu linh khí nồng đậm trên thúy trúc phong, ở trong đan điền không ngừng đè ép, giọt tinh huyết trùng sinh bắt đầu dần dần thành hình.
Cũng báo hiệu hắn sắp thôi diễn, Tam Thập Tam Thiên Tạo Hóa Quyết tầng thứ mười!
Ầm ầm!!
Trong đan điền Tần Phong truyền đến một tiếng nổ, giọt tinh huyết trùng sinh thứ hai như chúng tinh phủng nguyệt ngưng tụ, khí tức quanh thân trong nháy mắt tăng vọt một mảng lớn.
"Lại đột phá!?"
Tam Thu đang hộ pháp ở bên ngoài phòng tre nhỏ, yên lặng lấy ra bút ghi chép lịch sử.
Một tháng nào đó: Ngô Hoàng bế quan một tháng không chỉ thôi diễn thần cấp công pháp mạnh hơn, còn liên tục đột phá Quy Nhất cảnh nhất trọng, nhị trọng, thiên phú cường hãn cổ kim không thấy.
Đáng tiếc sử sách quá mỏng, không thể chứa đựng được cuộc sống phong hoa tuyệt đại của ngô hoàng.
“Tuổi trẻ tốt đẹp sao có thể lãng phí ở chỗ bế quan!”
Tần Phong hoạt động thân thể cứng ngắc, gọi hệ thống trao đổi một khỏa căn cơ đan.
"Leng keng, chúc mừng túc chủ tốn hao 500 vạn điểm phản diện, thành công đổi một khỏa căn cơ đan Quy Nhất cảnh!”
Theo Tần Phong nuốt căn cơ đan xuống, tu vi Quy Nhất cảnh nhị trọng lập tức được củng cố.
"Ê a!!”
Tiểu ê a thấy Tần Phong chấm dứt tu luyện, vui vẻ vươn bàn tay ra ôm lấy tiểu e a.
"Mang theo một đứa trẻ bên cạnh, làm cái gì cũng bất tiện!”
Tần Phong đưa tay ôm tiểu ê a.
Tự hỏi phải dùng bao nhiêu cây kẹo mút, mới có thể lừa nàng vào Sơn Hà Xã Tắc Đồ.
Đúng lúc này ——
Tam Lộng đại sư đi vào, mở miệng nói: "Chủ công, bần tăng vừa rồi bắt được vài tên yêu nữ Vạn Ma Tông, nghiêm hình bức cung biết được, người trong ma đạo muốn đào ra thi thể chủ công luyện chế thành khôi lỗi.”
“Đây là chết cũng không cho ta yên ổn a!”
Tần Phong trợn trắng mắt nói: "Vậy thì đem mộ của ta đào ra, để cho thủy quân nói với bên ngoài Diệp Thần bất mãn ta cướp Vu Lan, đào thi thể ta đi ra trút giận.”
"Ah!?"
Tam Lộng đại sư nghe được mà trợn mắt há hốc mồm, trong lòng toát ra chữ CMN thật lớn.
Diệp Thần không có nguy hiểm, Tần Phong tạo ra nguy hiểm cho hắn!
Khi Diệp Thần gặp nguy hiểm, Tần Phong nhất định sẽ giúp đỡ!
"Leng keng, chúc mừng túc chủ vu hãm thiên tuyển chi tử cấp sử thi, đạt được 10 vạn điểm phản diện!
“Thật nhớ tiểu Tam Tam của ta!!”
Cảm xúc thất vọng đã chiếm cứ toàn thân Tần Phong.
Không biểu đạt EQ thấp, Diệp Thầngiegie rớt cấp bậc, chỉ biết biểu đạt EQ cao, không gian tiến bộ của Diệp Thầngiegie càng lớn.
Lúc này ——
Mộc Tú sau khi hoàn thành nhiệm vụ Tần Phong giao phó, liền từ chối lời mời ở lại của Tần Thiên.
Nhưng ngay khi hắn muốn tìm một nơi không có người, khai đàn làm phép rủa chết tên vương bác đản đánh hắn thì lại ngẫu nhiên gặp được yêu thích của Tần Phong dưới một thác nước trong rừng.
Chỉ thấy Lâm Tam chắp tay đứng ở phía dưới thác nước, nương theo một đạo kiếm ý ngút trời, giống như chặt đứt quá khứ cùng tương lai, toàn bộ thiên địa trong nháy mắt tĩnh lặng.
"Đây là kiếm gì!?"
Mộc Tú liền sợ ngây người.
Phát hiện thiên phú kiếm đạo của Lâm Tam thật sự quá khủng bố, nếu cho hắn thời gian tiếp tục thôi diễn, nhất định có thể chặt đứt thời gian đại đạo của Tần Phong.
“Mộc Tú tiền bối!”
Lâm Tam từ trong giác ngộ tỉnh lại, thấy Mộc Tú vội vàng tiến lên hành lễ.
“Không cần đa lễ!”
Mộc Tú gật gật đầu, sau đó hỏi: "Tên kiếm này là gì vậy!?”
"Nhất Kiếm Đoạn Vạn Cổ!"
Lâm Tam lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, nói: "Ta sẽ dùng một kiếm mạnh nhất thế gian này, chém giết tiên nhân thượng giới đến báo thù cho Tần huynh ta!”
"A cái này!!"
Mộc Tú đột nhiên cảm thấy một lời khó nói hết.
Cảm thấy thành ngữ lâm hạ phong trí này, không nhất định phải dùng để hình dung nữ nhân...
Tần gia.
Tần Hạo ngồi xếp bằng dưới tàng cây cổ xiên vẹo để tu luyện.
Mặc dù dưới sự dẫn dắt của y, đánh lui địch nhân, nhưng y cũng biết rõ an bình chỉ là ngắn ngủi, phải lợi dụng từng phút từng phút để trở nên mạnh mẽ.
"Đại thụ, như thế nào mới có thể hóa phức tạp thành đơn giản, đại đạo chí giản!?"
Tần Hạo mờ mịt mở mắt ra.
Từ sau khi Long Tượng đại đế lâm vào ngủ say, y cũng chỉ có thể dựa vào chính mình đi cảm ngộ lò luyện đại đạo này.
Nhưng cho dù thiên phú của y có mạnh hơn nữa, cũng bất quá chỉ là một thiếu niên mười tám tuổi, kinh nghiệm nhân sinh bày ra ở đó, tốc độ thôi diễn tự nhiên cũng chậm lại.
Ba một tiếng!!
Cây cổ xiên vẹo vươn ra một cành cây, thoáng cái đánh bay Tần Hạo ra ngoài.
"Tại sao lại đánh ta!”
Tần Hạo liều mạng xoa mông, chỉ cảm thấy nóng rát đau đớn.
Ba một tiếng!!
Cành cây cổ lại lần nữa đánh tới, cũng lần thứ hai đánh bay Tần Hạo ra ngoài.
“Đừng đánh, đừng đánh, ta hiểu rồi!”
Tần Hạo ôm mông, vội vàng cầu xin tha thứ nói: "Ngươi muốn nói cho ta biết, cái gọi là hóa phức tạp thành đơn giản, đại đạo chí giản, chính là một kích đơn giản đến không thể đơn giản hơn!?”
Ba một tiếng!!
Chờ Tần Hạo không phải khen ngợi, lại một roi quất bay người.
"Đau, đau, đau..."
Tần Hạo đau đến nước mắt chảy ròng ròng, không ngừng xoa mông nóng bỏng.
Đúng lúc này ——
Một giọng nói không phân rõ nam hay nữ, nổ vang trong đầu Tần Hạo.
“Nhất khí sinh vạn pháp, Hỗn Nguyên phá càn khôn!"
Ầm ầm một tiếng!!
Mặt đất đột nhiên bắt đầu kịch liệt lắc lư, sức mạnh địa mạch rất nhanh hội tụ về phía cây cổ xiên vẹo.
Chỉ thấy trên cây cổ vốn héo rũ, hiện ra từng sợi gân mạch giống như thân thể con người, sức mạnh địa mạch từ cây bắt đầu lan tràn lên trên các cành cây.
Làm cho cây cổ viên vẹo vốn chỉ có mấy chiếc lá, thoáng cái giống như mới mọc đầy lá cây.
Có lẽ trong mắt người khác chỉ nhìn thấy lão thụ gặp xuân, nhưng trong mắt Tần Hạo lại biến thành nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật. . .
“Nhất khí sinh vạn pháp!”
Tần Hạo trong lúc nhất thời quên mất đau đớn ở mông, ngơ ngác nhìn cây cổ trước mắt.
Tuy rằng y tu thiên địa đồng sinh, vạn vật quy nhất, hoàn toàn trái ngược với nhất khí sinh vạn pháp.
Nhưng chính cái trái ngược này để cho y biết rõ quy về nơi nào!
Vũ Trụ sơ khai Hỗn Độn!
"Cây cổ xiên veoh này rốt cuộc là thần thánh phương nào!?"
Tần Thiên đứng ở cách đó không xa nhíu mày.
Từ khi Tần gia bọn họ đi tới nơi này bắt đầu cắm rễ, cây cổ kia cũng đã tồn tại.
Nhưng Tần gia phát triển đến nay, cư nhiên không ai phát hiện ra cái cây này có chỗ nào thần kỳ.



Bạn cần đăng nhập để bình luận