Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 1194 - Đáng tiếc đạo tâm đã mất



Chương 1194 - Đáng tiếc đạo tâm đã mất




Ù! Ù!
Theo lâm Uyên chỉ quyết điểm về phía Diệp Thần, hàng vạn kiếm ảnh gào thét mà ra.
Giống như biển kiếm tuôn trào xuống, dùng tốc độ cực nhanh đến mức không cách nào nắm bắt được.
Trong mỗi một đạo kiếm ảnh đều ẩn chứa kiếm ý sắc bén, kiếm phong sắc bén lóng lánh mang theo hào quang hủy diệt, hư không giống như vô tình bị cắt đứt, phát ra từng tiếng rít chói tai.
“Chiêu này cùng Đại Hà Kiếm Quyết của trẫm, ngược lại có chỗ kỳ diệu giống nhau!”
Tần Phong ở cách đó không xa nhìn rất say sưa, thậm chí còn lấy hướng dương ra, bắt đầu cắn.
“Bần tăng rất không vui!”
Trên mặt Tam Lộng đại sư không có tươi cười, hận không thể đem xé sống Diệp Thần.
"Ách..."
Mộc Tú cùng Nhâm Hoàn vội vàng di chuyển, không dám ngồi ngang hàng với cao tăng đắc đạo.
Ầm ầm!!
Kiếm ảnh phô thiên cái địa, thế không thể ngăn cản, cùng kim sắc cự long va chạm cùng một chỗ.
Năng lượng vô biên lan đến từng ngóc ngách của Hoa Lạc thành, mặt đất nứt nẻ, tường thành sụp đổ, cả tòa thành trì giống như bị năng lượng phong bạo làm cho nát bấy, khiến người ta run rẩy không thôi.
"Phốc!!"
Diệp Thần phun ra một ngụm máu tươi, bị đánh liên tục lui về phía sau.
Tuy rằng hắn có được hào quang chiến thần trở về, cũng đột phá đến đại đế trung giai, nhưng so sánh với hào quang tiên vương trọng sinh, rõ ràng vẫn kém một đẳng cấp.
“Tốt, thật lợi hại!!"
Đệ tử Lâm gia ở xung quanh bị dọa đến lắp bắp, ánh mắt nhìn Lâm Uyên tràn đầy kính sợ.
"Ai!!"
Trong lòng Tần Phong bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
Không nghĩ tới hắn đã đem tin tức của Lâm Uyên phơi bày ra ngoài, nhuwg cuối cùng cũng không thể ngăn cản đối phương trang bực ở trước mặt mọi người.
"Leng keng, chúc mừng túc chủ châm ngòi ba đại thiên mệnh đại chiến, đạt được 700 vạn điểm phản diện!!"
“700 vạn!”
"Đông Phương tiểu thư sao còn chưa tới!?"
Tam Lộng đại sư đã vô cùng sốt ruột, không kịp chờ mà muốn làm nam chính.
“Phế vật chính là phế vật, đến nhiều hơn nữa cũng vô dụng!”
Đôi mắt Lâm Uyên nổi lên ánh sáng sắc bén, chủ động cầm kiếm giết về hướng Diệp Thần.
"Không tốt!!"
Sắc mặt Diệp Thần không khỏi biến đổi, rất nhanh nhấc Ngân Long Thương lên ngăn cản.
Đinh! Đinh! Đinh!
Tia lửa không ngừng bắn ra, Diệp Thần cũng bị đánh liên tiếp bại lui.
"Ta đến giúp ngươi!!"
Phương Trường nhìn ra Diệp Thần đang giúp mình, quyết đoán gia nhập chiến cuộc hai đánh một.
Chỉ thấy ba người không ngừng giao chiến kịch liệt trong hư không, một hồi ngươi ở trên, một hồi ta ở dưới, một hồi ta ở giữa, nhưng tổng thể vẫn là Lâm Uyên chiếm cứ thượng phong, đè đánh hai người.
“Lâm Uyên này thật mãnh mẽ!”
Mộc Tú nhịn không được kinh hô lên.
Tuy rằng Phương Trưởng cùng Diệp Thần đã sắp bị Tần Phong hao trọc, nhưng hào quang vẫn có thể để cho bọn họ tiến vào hàng ngũ yêu nghiệt, có thể vượt cấp khiêu chiến các đại đế khác.
Nhưng hiện tại hai đại yêu nghiệt liên thủ, vẫn bị Lâm Uyên đè ép đánh.
“Thật sự là vô dụng, còn phải kích thích một chút!”
Tần Phong nhìn ba người chiến đấu, đột nhiên lao ra hét lớn: "Đừng đánh, các ngươi đừng đánh!!”
“Là Tiếu Bách Hợp!!”
Có người nhận ra Tiếu Bách hợp, khiến mọi người nhao nhao nhìn lại.
"Cút!!"
Phương Trường nhìn thấy Tần Phong liền lửa giận dâng trào, trong lúc kịch đấu cũng không quên phun ra một chữ.
“Vị huynh đài này, cần gì phải như vậy?!"
Tần Phong lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, khuyên nhủ: "Ta đã nghe qua câu chuyện xưa của ngươi, Giang Hà vạn dặm quy vô kỳ, Nam Phong làm sao biết nổi tương tư của ngươi, người ngươi không bỏ xuống được, đã có người bỏ vào!”
"Ngươi..."
Sắc mặt Phương Trường lập tức trở nên dữ tợn, giá trị tức giận bắt đầu không ngừng tăng lên.
“A Di Đà Phật!”
Tam Lộng đại sư chắp hai tay lại nói: "Không hổ là bệ hạ, khuyên mọi người đều có văn thái như thế!”
“Vị huynh đài này, ngươi không cần tức giận a!”
Tần Phong một lần nữa rộng lượng khuyên nhủ: "Cái gọi là tình không biết làm sao, mối tình thắm thiết, hận không biết kết thúc như thế nào, vừa cười vừa thốt ra một tiếng nhẫn, vậy không bằng cứ để cho nó bay theo gió!?”
“Bệ hạ chính là bệ hạ, luôn luôn tỏ ra chân thành!”
Mộc Tú nhịn không được cảm khái nói: "Người chiếm được tiện nghi còn chưa lộ ra, còn giả mù sa mưa khuyên ngươi rộng lượng, hiện tại tự thân lên trận biểu diễn cho chúng ta xem.”
"Ừm, chân thành!!"
Nhâm Hoàn đồng ý gật gật đầu, cảm thấy Tần Phong thật sự chân thành.
Đúng lúc này——
Một đám người áp tải một chiếc xe tù tiến vào trong Hoa Lạc Thành, phía trên chính là Đông Phương tiểu thư biến thành Nam Phong công chúa.
Bởi vì y biết Tần đạo chú trọng chi tiết thành bại, cho nên dọc theo đường đi y đều ngồi trên xe tù, tùy ý gió táp mưa sa, mười phần tiều tụy.
"Kiệt, kiệt, kiệt...”
Tam Lộng đại sư lập tức cười ra tiếng, biết đã đến lúc mình lên sân khấu biểu diễn...
“Tất cả đều đi chết cho ta!”
Giá trị tức giận của Phương Trường đã đầy đến nóc, lực lượng phật ma khủng bố lập tức phun trào ra.
Ầm ầm!!
Hư không kịch liệt chấn động lên, bầu trời cũng ảm đạm xuống.
Chỉ thấy phật ma kim thân phía sau Phương Trường bộc phát ra hào quang chói mắt, ngay sau đó hóa thành từng đạo pháp ấn phật môn màu vàng, cùng với ma đạo phù văn màu đen.
“Nhất niệm thành Phật, nhất niệm thành ma!”
Lâm Uyên nhịn không được kinh hô một tiếng, bị thiên phú của Phương Trường kinh diễm đến.
Nếu như không phải gặp Tần lão lục vô sỉ, mất đi Lục Vị Đế Vương, thì lấy thiên phú của Phương Trường, không quá trăm năm là có thể phi thăng kinh diễm thượng giới.
“Đáng tiếc, đạo tâm vô địch đã bị phá!”
Trong mắt Lâm Uyên nổi lên vẻ tiếc hận, thân kiếm trong tay lóe ra kiếm quang vô tận.
Ầm ầm!!
Toàn bộ thiên địa đều bắt đầu rung động, tựa như sao băng sáng ngời xẹt qua bầu trời.
Chỉ thấy Lâm Uyên mạnh mẽ chém ra một kiếm, vô số đạo kiếm quang hội tụ hình thành một đạo kiếm ảnh thật lớn, tản mát ra khí thế cường đại cùng năng lượng hủy diệt, giống như có thể xé mở không gian hủy diệt tất cả.



Bạn cần đăng nhập để bình luận