Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 1182 - Khuấy đục nước



Chương 1182 - Khuấy đục nước




"Ý ngươi là sao!?"
Diệp Thần lập tức nhíu chặt mày, ngửi được một tia âm mưu.
“Ngươi còn nhớ rõ quá khứ của Lâm Uyên không?”
Diệp Long tiếp tục từng bước dụ dỗ nói: "Nguyên bản hắn là đệ tử của Thiên Tú tại Võ Lăng Thánh Địa, một đệ tử tinh anh bình thường, nhưng sau khi bị trục xuất khỏi Võ Lăng Thánh Địa lại đột nhiên quật khởi.”
"Ý của ngươi là, đây là một cục diện?!"
Diệp Thần gãi gãi cằm nói: "Tần Hoàng nhìn như để cho Lâm gia bình phản, kì thực là bố trí cho Lâm Uyên!?”
“Ta thấy tám chín phần mười là như vậy!”
Diệp Long thấy Diệp Thần đã cắn mồi câu, tiếp tục dẫn dắt nói: "Lúc trước ta cũng hoài nghi là mình suy nghĩ nhiều, cho nên liền phái người đi ra ngoài hỏi thăm, kết quả phát hiện Lâm Uyên đi đế Võ Lăng Thánh địa để đòi công đạo, nhưng ngoài ý muốn gặp phải Tần Hoàng.”
"Lâm Uyên gặp Tần Hoàng!?"
Mí mắt Diệp Thần lập tức nhảy lên, nhớ tới sợ hãi bị Tần Phong chi phối.
“Đúng vậy, Lâm Uyên gặp Tần Hoàng!”
Diệp Thần đột nhiên chuyển đề tài nói: "Nhưng làm cho người ta không thể tưởng tượng được chính là, Chuẩn Đế đỉnh phong Lâm Uyên, không chỉ không bị Tần Hoàng chém giết tại chỗ, mà còn thoát khỏi tay Tần hoàng!”
“Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng!!"
Diệp Thần rốt cuộc khống chế không được, lớn tiếng kêu lên.
Nhớ năm đó tu vi Đại Đế sơ giai cảnh hắn muốn thoát khỏi tay Tần Phong Chuẩn Đế cảnh đã là thập tử nhất sinh, nhưng Lâm Uyên chuẩn đế đỉnh phong làm sao có thể đào thoát khỏi Tần Phong đã đột phá đến đại đế!?
"Ngươi quên rồi!?"
Diệp Long thấy thời cơ không sai biệt lắm, mở miệng nhắc nhở: "Ta từng phân tích với ngươi, trong tay Lâm Uyên có một bảo bối vô cùng lợi hại, cho nên hắn ta mới có thể quật khởi nhanh như vậy.”
"Ý của ngươi là..."
Diệp Thần đột nhiên tỉnh táo lại: "Tần Hoàng sở dĩ hao hết tâm tư bố trí cho Lâm Uyên, chính là vì muốn lấy được kiện bảo bối đó trong tay Lâm Uyên!?”
“Tám chín phần mười!”
Diệp Long tiếp tục nói: "Nếu không ta thật sự nghĩ không ra, Đại Tần bây giờ binh cường mã tráng, quốc lực càng ngày càng phát triển, vì sao phải phái Lâm gia đi bình phản.”
“Có đạo lý!”
Diệp Thần đồng ý gật gật đầu, nhìn về phía Diệp Long tràn đầy khâm phục.
Chỉ dựa vào một ít dấu vết cùng manh mối rải rác, có thể suy đoán ra toàn bộ kế hoạch của Tần Hoàng, có Diệp Long tương trợ lo gì đại sự không được!?
“Ngay cả Tần Hoàng cũng muốn đại bảo bối, có thể thấy được bảo vật này tuyệt đối không đơn giản!”
Diệp Long bắt đầu vẽ bánh nói: "Nếu bây giờ chúng ta đi pháo đài Bắc Cương, nhất định sẽ bỏ qua bảo vật này, làm cho thực lực Tần Hoàng càng thêm cường đại, nhưng nếu chúng ta đi Hoa Lạc Thành, không chỉ có thể phá hư kế hoạch của Tần Hoàng, còn có cơ hội cướp đoạt đại bảo bối của Lâm Uyên, đến lúc đó thực lực của chúng ta nhất định sẽ lên một tầm cao mới.”
"Xuất phát!!"
Diệp Thần ngay cả nước bọt cũng chưa kip nuốt, mà vui vẻ ăn hết bánh lớn…

Trên Thần Phong chu.
Tần Phong đang một mình đứng ở mũi thuyền, nhìn phương hướng Lâm Tam rời đi.
Từ sau khi Lâm Tam cùng nhị đệ rời đi, hắn liền mất đi nguồn phát điểm phản diện, cũng không có tâm tư đi xem ca múa biểu diễn.
"Bệ hạ đang suy nghĩ tới ai!?"
Phong Tình ở cách đó không xa, chớp chớp đôi mắt to, tự hỏi có cơ hội chào hàng chính mình hay không.
"Hẳn là đang suy nghĩ về Lâm Tam!?"
Nguyệt Hi suy nghĩ một chút, mới nói: "Mỗi lần bệ hạ gặp phải Lâm Tam đều đặc biệt hưng phấn, hận không thể một ngày mười hai canh giờ dính vào nhau.”
“Nói bậy!”
Phong tình lập tức phản bác: "Bệ hạ chính là một nam nhân bình thường, mỗi lần gặp Lâm Tam đều là khi dễ hắn, làm sao có thể vì một nam nhân mà không cơm nước không rồi?”
“Ngươi nói cũng có đạo lý!”
Nguyệt Hi lại suy nghĩ một chút nói: "Chúng ta sắp đến Dược Thần cốc rồi, chẳng lẽ bệ hạ đang nghĩ đến bò sữa kia?”
"Bò sữa!?"
Phong Tình trợn trắng mắt nói: "Khó trách bệ hạ thường nói, cái miệng nhỏ nhắn của ngươi bôi độc!”
"Ta chỉ nói sự thật!"
Nguyệt Hi tiếp tục độc miệng nói: "Nữ nhân bình thường nào có lớn như vậy, ta nghiêm túc hoài nghi Hữu Dung là lừa đảo, thật ra nàng ta đệmthêm mấy lớp lõi bông, giống như cua vậy, nhìn qua thì rất lớn, nhưng loại bỏ vỏ lại không có bao nhiêu thịt!”
“Ta có lén lút nhìn qua, không phải lừa đảo lót thêm đệm bông!”
Phong Tình cúi đầu nhìn mình, chua xót nói: "Cũng không biết Hữu Dung ăn cái gì lớn lên, thịt vô cùng đầy đặn!”
“Ngực lớn không bình thường!”
Nguyệt Hi cố ý ưỡn ngực, tỏ vẻ mình cũng không tính là nhỏ.
“Ta lười tranh cãi với ngươi ở chỗ này, có thời gian này không bằng đi cướp địa vị!”
Phong Tình nhớ kỹ trách nhiệm của một tiểu nữ bộc, cho nên mới chuẩn bị đi làm chủ nhân vui vẻ.
“Ngươi đừng uổng phí khí lực!”
Nguyệt Hi tiếp tục độc miệng nói: "Dáng người Mị Ma các ngươi tuy rằng tốt, nhưng bệ hạ đã ở trên người Hồng Hạnh, trải qua cái gì gọi là đường cong cứu quốc, trừ phi ngươi có thể chỉnh ra chút thủ đoạn mới, nếu không bệ hạ sẽ không hứng thú với ngươi.”
“Thủ đoạn mới!?”
Phong Tình dùng ánh mắt sâu xa nhìn Nguyệt Hi, nói: "Nguyệt Hi muội muội, chúng ta ở chỗ này tranh giành miệng lưỡi cũng không có ý nghĩa gì, không bằng chúng ta đi tìm bệ hạ để tranh chấp miệng lưỡi, như thế nào!?”
“Ngươi thật sự biết nghĩ trò mới cho bệ hạ!”
Nguyệt Hi nhịn không được trợn trắng mắt, xoay người tiến vào trong Thần Phong Chu.
"Nguyệt Hi muội muội, mọi việc đều có thể thương lượng!"
Phong Tình vội vàng đi lên nói: "Cùng lắm thì ta không tranh cãi miệng lưỡi với ngươi, ta cũng có thể..."
"Ừm!?"
Tần Phong nghe tiếng quay đầu nhìn thoáng qua, ngay sau đó liền nhận được tin tức của Diệp Long.
“Bệ hạ!”
Thiên quân, Vạn Mã cũng lên thuyền, mang đến tấu chương của Hắc Băng Đài.
Ngoại trừ phát hiện tung tích đám người Lâm Hào ra, còn phát hiện tung tích Nhất Kiếm, thậm chí các thế lực lớn Hoang Cổ đều có động tác, không ngoại lệ mà hướng về phía Hoa Lạc Thành.
Dù sao hành động của Tần Phong thật sự là quá mức khác thường, chỉ cần có chút trí tuệ là có thể cảm giác được có âm mưu.
Hơn nữa Phương Trường là mãnh nhân làm liều đầu tiên, Tần Hoàng còn chưa phi thăng đã dám khơi binh phản Tần, vô luận như thế nào bọn họ cũng phải đến hiện trường hô một tiếng trâu bức.
"Náo nhiệt lên!"
Tần Phong khép tấu chương lại, khóe miệng nhếch lên, nói: "Bất quá vẫn không đủ náo nhiệt, nhất định phải hoàn toàn khuấy đục nước lên mới được!”



Bạn cần đăng nhập để bình luận