Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 1931

Chương 1931Chương 1931
"Tiểu đệ Tần Phong, ngươi làm trò quỷ gì vậy!?"
Tiểu Kiều từ trên không trung từ từ hạ xuống, có chút bất mãn nói: "Cho dù thương thế của Tô Uyển có liên quan đến ngươi nhưng có hai chúng ta là tiên vương ở đây, Tô gia có biết thì có thể làm gì ngươi được!?"
"Đúng vậy!"
Lưu Thủy cũng mở lời nói: "Bị một con bát vĩ hồ ly đuổi theo khắp nơi , truyền ra ngoài sẽ làm mất mặt Băng Cung chúng taI"
"Cảm ơn hai vị tỷ tỷ!"
Tần Phong lập tức biến thành đứa trẻ ngoan ngoãn nói: "Nhưng chúng ta đến đây là vì Vô Thượng Thiên Thư, nhiều chuyện không bằng bớt chuyện, không cần thiết phải xung đột trực diện với Tô gia."
"Rốt cuộc ngươi nghĩ thế nào vậy!?"
Tiểu Kiều vẫn mơ hồ nói: "Nói là đến vì Vô Thượng Thiên Thư nhưng lại không hề tích cực, ngươi thật sự yên tâm để Lâm Tam và Triệu Trường Sinh tiếp cận Tô gia tỷ muội saol?"
"Có gì không yên tâm!"
Tần Phong nhếch miệng nói: "Vô Thượng Thiên Thư không nằm trong tay Tô gia tỷ muội, mà nằm ở phía dưới vách đá dựng đứng mà chúng ta đang đứng."
"Ở bên dưới!?"
Tiểu Kiều và Lưu Thủy lập tức kinh hô lên, ngẩng cổ nhìn xuống vách đá.
Nhưng bên dưới lại bình thường như cũ, không thấy có gì kỳ lạ, càng không thấy Vô Thượng Thiên Thư trong truyền thuyết.
"Không cần nhìn nữa!"
Tần Phong mở lời công bố đáp án: "Bên dưới có một lối vào không gian khác, chỉ mở ra vào đêm trăng tròn."
Nói xong...
Tần Phong liền bấm quyết mở ra Sơn Hà Xã Tắc Đồ, chuẩn bị đi đến sau lưng Tam Nhan tiểu thư để mạo danh Long Ngạo Thiên...
"Đêm trăng tròn!?”
Tiểu Kiều và Lưu Thủy nhìn nhau, không biết Tân Phong làm sao biết được.
Nhưng Tần Phong lại không có ý định giải thích, dẫn theo Tiểu Bạch tiến vào Sơn Hà Xã Tắc Đồ.
“Thôi, chờ vậy!"
Hai nữ bất đắc dĩ nhìn nhau, lựa chọn tin vào lời nói dối của Tân Phong.
Chỉ thấy bọn họ cũng không có ý định tiến vào Sơn Hà Xã Tắc Đồ, mà lấy ra mấy viên tiên tinh cực phẩm ném xung quanh, sau đó nhanh chóng bấm mấy đạo quyết chỉ ra, bố trí một trận pháp ảo giác đơn giản xung quanh Sơn Hà Xã Tắc Đồ.
Tiếp theo, bọn họ ngồi xếp bằng trên mặt đất, chờ đêm trăng tròn đến.
Chuyển cảnh, góc nhìn của Tần Phong.
Chỉ thấy trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ, vẫn là một mảnh bình yên.
Núi non trùng điệp, mây mù bao phủ; suối nhỏ chảy xiết, tiếng nước róc rách vui tai; cây cối xanh um một màu, hoa tươi đua nở, mọi thứ đều tràn đầy sức sống, khiến lòng người vui vẻ, quên đi phiền não trần tục, như thể đang ở trong một đào nguyên không có chiến tranh.
"Thỏ ta về rồi!"
Tiểu Bạch vui vẻ kêu lên một tiếng, từ trên vai Tân Phong nhảy xuống.
Tiếp đó nhanh chóng xông vào trong rừng, lôi hết những con vật nhỏ trong hang ra, tát hai cái bôm bốp tuyên bố chủ quyền của mình.
"V ah"
Tiểu Y Nha đang chơi đùa bên bờ suối, nghe thấy động tĩnh tò mò ngẩng đầu nhìn lên.
Thấy Tần Phong vào trong, lập tức chạy lên bờ bằng đôi chân trần nhỏ xíu, ê a giơ tay nhỏ ra, bước những bước chân ngắn ngủn lao vào lòng Tần Phong.
"Bệnh kiều này sao lại thả rông thế này!?"
Tần Phong nhìn Tiểu Y Nha chạy đến, bất đắc dĩ đưa tay bế nàng lên.
Trước đây khi hắn vào Sơn Hà Xã Tắc Đồ, Trân Trân, Liên Liên, Ái Ái đều hiểu chuyện bế tiểu bệnh kiều này đi, để lại thời gian riêng tư cho hắn và Tam Nhan tiểu thư.
Nhưng hôm nay lại không thấy Trân Trân bọn họ, cũng để cho tiểu bệnh kiều này có cơ hội.
"Ê aI"
Tiểu Y Nha ngạo kiều ngẩng đầu nhỏ lên, như thể đang tuyên bố chiến thắng của mình.
"Thôi"
Tần Phong bất đắc dĩ thở dài, đổi một cây kẹo mút.
"Êa"
Tiểu Y Nha lập tức ngậm kẹo mút, vui vẻ nheo mắt thành hình trăng khuyết.
"Tần Phong đến rồi!"
Nam Phong công chúa nghe thấy động tĩnh, lập tức kích động hẳn lên.
Không phải vì trong lòng nàng nhớ nhung Tần Phong đến thế, mà là nàng biết hoàn cảnh hiện tại của mình.
Muốn thoát khỏi số phận tiếp tục làm liếm cẩu thì phải không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để nắm bắt tương lai, chỉ có như vậy nàng mới có thể từng bước bò lên long sàng, trở thành Nam Phong tự do.
Chỉ là Tân Phong không có ý định cho nàng cơ hội tiến triển, ôm Tiểu Y Nha dịch chuyển tức thời đến trước một căn nhà tre nhỏ. Chỉ thấy Trân Trân, Liên Liên, Ái Ái giống như hắn tưởng tượng, không chỉ phát hư ảnh Long Ngạo Thiên cứu Tâm Ngữ tiên tử, còn thêm mắm thêm muối kể lại Long Ngạo Thiên chiêu mộ Hồng Nhan Thiết Ky như thế nào.
"Tiểu thư!"
Trân Trân chỉ vào Long Ngạo Thiên anh hùng cứu mỹ nhân trong hư ảnh, tức giận nói: 'Mau xem, người xem cho kỹ đi, Long Ngạo Thiên bây giờ đã sớm vứt người ra sau đầu, quên sạch sẽ rồi, giờ hắn chỉ toàn tâm toàn ý với Tâm Ngữ tiên tử này thôi!"
"Đúng vậy!"
Liên Liên cũng chỉ vào Hồng Nhan Thiết Ky, tức giận nói: "Người xem những người nữ nhân này đi, đều là Long Ngạo Thiên tìm đến làm vệ sĩ thân cận, một nam nhân lại tìm nhiều mỹ nữ làm vệ sĩ như vậy, nói giữa bọn họ trong sạch, người thấy có ai tin không!?"
"Còn nữa, còn nữa..."
Ái Ái cũng không chịu yếu thế nói: "Long Ngạo Thiên này chính là tiểu bạch mặt ăn bám, lúc ở hạ giới dựa vào thế lực nhà người che chở, đến Tiên giới dựa vào thế lực nhà Tâm Ngữ tiên tử che chở, không giống chủ nhân có thể có được ngày hôm nay, hoàn toàn dựa vào nỗ lực của chính mình."
"Đúng vậy!"
Tần Phong tán thành gật đầu, tỏ vẻ hoàn toàn dựa vào nỗ lực của chính mình.
"Nói xong chưa!?"
Tam Nhan tiểu thư tỏ ra rất bình tĩnh, bưng tách trà khẽ nhấp một ngụm.
Nàng vốn tưởng rằng mình xem lưu ảnh thạch sẽ rất đau buồn và tức giận nhưng sự thật là trong lòng không hề gợn sóng.
Có lẽ là do bản thân nàng thực sự không yêu Long Ngạo Thiên nữa, có lẽ là do Tần Phong đã nói quá nhiều lời xấu về Long Ngạo Thiên, khiến nàng đã sớm có miễn dịch... Dù sao thì hiện tại nàng không hề có chút cảm giác buồn bã nào, ngược lại còn có một loại giải thoát như trút được gánh nặng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận