Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 260. Nhân Gian Hữu Tình

Chương 260. Nhân Gian Hữu Tình
Bên trong ánh mắt Thần Tú lộ ra vẻ tán thưởng, không chút do dự khen ngợi: “Dùng mỏ tiên tinh làm mồi nhử, không chỉ để cho các thế lực lớn làm lao động miễn phí mà còn nhân cơ hội lấy đi tài vật của bọn họ, chuyện liên quan đến sự tồn vong của phần lớn thế lực tại Hoang Cổ, thật sự phải có gan to bằng trời thì mới dám làm như vậy.”
“Sư phụ cảm thấy người này sẽ là ai!?" Lâm Tam hỏi.
Thần Tú trầm mặc một hồi, mới nói: "Nhìn khắp Hoang Cổ, người dưới ba tuổi và có đủ can đảm như vậy thì ngoại trừ Tần Phong ra, sợ sẽ không còn ai khác, cho dù người khác mượn mượi lá gan của hắn thì cũng không dám tính toán một lần nhiều thế lực như vậy.”
"Tần huynh!?"
Lâm Tam nghe được nhịn không được cười ra tiếng, "Sư phụ, ngươi đừng nói giỡn, đồ nhi thừa nhận Tần huynh người này là gan to bằng trời, nhưng người khả năng không biết rõ, hắn một mực tin tưởng đồ nhi là vô tội, dù cho đối địch với cả thế giới thì cũng từng dao động mảy may, thậm chí có mấy lần hắn còn kém chút mất mạng, coi như nói là sư phụ ngươi hãm hại đồ nhi, đồ nhi cũng không tin Tần huynh sẽ hãm hại đồ nhi."
"Hô hô. . ."
Thần Tú hít sau từng ngụm từng ngụm khẩu khí, cưỡng chế xúc động muốn trục xuất tên nghiệt đồ này ra khỏi sư môn.
"Sư phụ, ngươi không sao chứ!?"
Lâm Tam hiếu thuận tiến lên, giúp Thần Tú thuận thuận khí.
"Không có việc gì!"
Thần Tú lại hít sâu mấy khẩu khí, cuối cùng vẫn là tha thứ cho tên nghiệt đồ này.
Trên thực tế, sở dĩ gã hoài nghi Tần Phong không chỉ vì nhìn ra lá gan đặc biệt lớn của Tần Phong sau sự kiện đêm trăng tròn, đỉnh Tử Cấm, mà còn bởi vì gã dựa vào trực giác sống hơn ngàn năm qua.
Ấn tượng đầu tiên của gã về Tần Phong chính là kẻ già đời, hiểu đạo lí đối nhân xử thế giang hồ.
Lâm Tam ở bên cạnh hắn giống như một con cừu nhỏ gặp một con sói lớn xấu xa, không phải ta muốn theo ngươi làm bằng hữu, mà là lão sói xám thèm thân thể của ngươi.
"Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng!"
Lâm Tam thần sắc có chút kích động nói: "Tần huynh vì cứu ta mấy lần suýt chút nữa mất mạng, ta đều thấy rõ sự chân thành này, nếu ta hoài nghi thì chẳng phải không xứng làm người sao!?”
Thần Tú trầm giọng nói: “Hài tử, biết người biết mặt không biết tâm a!"
"Sư phụ, ta tin tưởng nhân gian hữu tình, nhân gian cũng có yêu!"
Lâm Tam thần sắc cực kỳ nghiêm túc nói: "Tần huynh nhìn qua là kiểu người mặt dày, có chút không đáng tin cậy, nhưng hắn nhất định là người coi trọng tình nghĩa và lẽ phải, cho dù hắn thật sự muốn hãm hại ta, thì cũng cần có lý do đúng không!?”
Hãm hại một người cần lý do sao!?
Thần Tú nhìn một bầu nhiệt huyết của Lâm Tam, giống như nhìn thấy được tuổi trẻ của chính mình.
Giấu trong lòng lý tưởng giữ gìn hòa bình thế giới mà tiến vào giang hồ, nhưng lại phát hiện hiện thực tàn khốc hơn rất nhiều so với tưởng tượng, cuối cùng trưởng thành thành bộ dáng mà mình chán ghét nhất.
"Hi vọng sự kiên trì của ngươi là đúng!"
Trầm Tú không có cách nào xuất ra chứng cứ chứng minh là Tần Phong làm, chỉ có thể hi vọng Lâm Tam có thể giữ vững mình trong sạch, không bị kẻ già đời Tần Phong kia làm hư.
Giờ khắc này. . .
Thần Tú đột nhiên có loại cảm giác của người làm phụ thân.
Sợ nữ nhi bảo bối của mình hị những tên vô lại ngoài kia làm hư.
“Ắt xì!!”
Tần Phong hắt hơi một cái, không biết là ai đang suy nghĩ hắn. . .
"Phong ca ca, ngươi không sao chứ!?"
Đôi mắt long lanh của Điềm Điềm ngập đầy vẻ quan tâm, trên đường đi càng ôm chặt lấy cánh tay của Tần Phong.
"Không có việc gì!"
Tần Phong thuận miệng qua loa một tiếng, trong đầu đều là Lâm Tam.
Từ sau khi chia tay Lâm Tam, đã mấy ngày hắn không nghe thấy âm thanh thông báo của hệ thống, điểm nhân vật phản diện cũng cố định ở 88.895.650 điểm.
“Đinh, chúc mừng túc chủ bắt cóc tình nhân định sẵn của thiên tuyển chi tử, phá hư cơ hội gặp mặt lần đầu của hai người, thu hoạch được một lần rút thưởng!”
“Phá hư lần đầu gặp mặt!?”
Ánh mắt của Tần Phong chuyển hướng về phía Hựu Dung.
Căn cứ vào kinh nghiệm từ những lần thu hoạch được cơ hội rút thưởng trước đó, chỉ có phá hủy cơ duyên của thiên tuyển chi tử thì mới nhận được rút thưởng, điều đó có nghĩa là Lâm Tam sẽ nhận được cơ duyên tăng cường thực lực nào đó từ trên thân Hựu Dung.
Trời ạ!!
Hắn nhìn ta!!
Tên Tần Phong cao lãnh bá đạo đang nhìn ta!!
Hựu Dung duy trì vẻ ưu nhã của truyền nhân Dược Thần cốc, nhưng trong lòng thì khẩn trương muốn chết, não cũng tự động vẽ ra một đống tình tiết éo le, ngược tâm, ngược thân.
Lần đầu gặp mặt của nàng và Tần Phong không hề vui vẻ, nhưng duyên phận là một thứ vô cùng kỳ diệu, vừa ra khỏi bí cảnh Côn Luân thì hai người lại gặp lại nhau.
Về sau, chẳng biết tại sao hắn lại luôn cưỡng ép nàng, hiện tại còn gạt nàng đến Âm Nguyệt hoàng triều.
Chuyện này khiến cho nàng phải nghi ngờ là do mình cùng Tần Phong có duyên phận.
Chẳng lẽ đây thật sự là tiểu y sư ngọt ngào cùng đại ma vương cao lãnh sao!?
Không đúng!
Hiện tại lại có thêm một âm thanh ngọt ngào khác?
Không chừng câu chuyện bẻ lái, đi theo tình tiết mà ta oán giận nhất, tướng công là đại ma vương cao lãnh!?
Lúc này ——
Đế Tú mang theo đoàn người từ không trung chậm rãi hạ xuống.
Trải qua nhiều ngày chạy không ngừng nghỉ, rốt cuộc bọn hắn đã về tới thư viên Thiên Hồng, đồng thời cũng coi như bọn hắn đã hoàn toàn an toàn.
“Trở về rồi?!”
Thiên Quân, Vạn Mã nhìn cửa lớn của thư viện Thiên Hồng, thần sắc có chút hoảng hốt không thể tin được là thật.
Đi theo một lão đại điên cuồng, gan to bằng trời như thế, bọn hắn không chỉ không chết ở bên ngoài mà còn an toàn trở về, đứng là một trận thắng lớn.
Sáu viên đạo quả, Vô Cấu chi tuyền, hơn 80 phần trăm tiên tinh, bảo vật của các đại thế lực, cùng với nàng nữ quỷ và mấy vạn cương thi ở Huyết Thương Hải.
Ngoài ra còn tự mình tẩy trắng thanh danh, lấy được độ thiện cảm của phần lớn các đại thế lực trong Hoang Cổ.
Đáng thương nhất vẫn là Lâm Tam, phải gánh trên lưng tất cả tội trạng, chịu đựng những áp lực mà đáng lẽ tuổi này không nên có!
Bạn cần đăng nhập để bình luận