Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 461. Cáo biệt!!

Chương 461. Cáo biệt!!
"Đi!!"
Tần gia Thập Tam Thái Bảo thấy Tần Hạo đã thoát khốn, không nói hai lời cùng nhau nhanh chóng rút lui.
Về phần Tần Phong thì không cần bọn họ lo lắng, Tần Thiên còn đang trốn ở chỗ tối không có đi ra, huống chi bên cạnh hắn còn có nhiều người như vậy.
"Hỗn đản!!"
Các đại thế gia rốt cục phản ứng lại, nghiêm túc hoài nghi Tần Phong chính là cố ý.
Hắn đang bảo vệ đệ đệ mình!!
"Thao!”
Tần Phong thì hướng về phía Chu Đại Tràng, nói lời thô tục, vẻ mặt phẫn nộ nói: "Hỗn đản chết tiệt, lại dám làm hỏng chuyện tốt của ta!!”
"Ừm!?"
Tiết tấu của mọi người lập tức bị lệch, nhao nhao quay đầu nhìn về phía Chu Đại Tràng.
Bọn họ không xem trọng đòn công kích của Chu Đại Tràng đối với Tần Phong, nhưng chính vì có hắn ta quấy rầy mới khiến Tần Phong không kịp đào chí tôn cốt, để Tần Hào có thời gian chạy trốn.
“Ta không phải, ta không có, đừng nói bậy!”
Chu Đại Tràng lập tức phủ nhận, tỏ vẻ mình vô tội.
Ù! Ù!
Tần Phong căn bản không cho Chu Đại Tràng cơ hội giải thích, bóp ra một đạo chỉ quyết, sử dụng Chu Thiên Tinh Thần kiếm trận.
Bầu trời đầy sao, hóa thành một kiếm!
Mấy ngàn thanh thần kiếm bay lên trời tạo thành kiếm trận, kiếm ý vô tận tràn ngập trong thiên địa, hóa thành một đạo kình thiên kiếm quang thẳng tắp chém về phía Chu Đại Tràng.
"Không tốt!!"
Sắc mặt Chu Đại Tràng không khỏi biến đổi, vội vàng ngưng tụ khí tường ngăn cản.
Ầm ầm!!
Kiếm quang Kình Thiên hung hăng chém xuống, tiếng đinh tai nhức óc vang vọng khắp thiên địa, kiếm khí sắc bén cũng điên cuồng tản ra bốn phía, nơi đi qua tựa như đã trải qua một hồi bão cấp 20, bất kể là cái gì đều bị xé rách.
"Phốc!!"
Chu Đại Tràng phun một ngụm máu tươi, bị một kiếm đánh lui mấy trăm thước.
"Cái gì!!"
Mọi người trong trường lập tức kinh hô lên, bị sức chiến đấu của Tần Phong làm cho kinh hãi.
Tuy nói Chu gia không phải là thế gia đỉnh cấp của Đại Hạ, nhưng Chu Đại Tràng với tư cách là gia chủ Chu gia cũng có thực lực Quy Nhất cửu trọng, hiện tại cư nhiên bị Tần Phong Sinh tử nhị trọng đánh lui mấy trăm thước.
Phải biết rằng, ở giữa còn cách một Phiêu Miểu Cảnh.
"Động thủ!!"
Bởi vì Tần Phong đột nhiên phát động công kích vào Chu Đại Tràng, khiến cho ngòi nổ giương cung bạt kiếm trong nháy mắt bị đốt cháy.
Chỉ thấy song phương ở trong hư không nhanh chóng giao chiến cùng một chỗ, tràng diện trong lúc nhất thời có thể nói là cực độ hỗn loạn, về phần đầu sỏ Tần Phong thì đang tự hỏi đi tìm Thái tử phi, hay là đi tìm Lâm Tam.
“Mẹ kiếp, giữa Lâm huynh và vợ người ta, ngươi lại do dự!”
Tần Phong thầm mắng mình không phải là người, yên lặng lui ra sau lưng mọi người...
Ầm ầm!!
Tiếng nổ đinh tai nhức óc không ngừng vang lên, năng lượng cuồng bạo cũng bao trùm thiên địa.
Nguyên bản một mảnh phồn hoa đế đô Đại Hạ, bởi vì hồng nguyệt yêu nghiệt Tần Phong này đến, khiến cho trong thời gian ngắn biến thành một mảnh phế tích.
“Không hổ là Hồng Nguyệt yêu nghiệt, đi tới nơi nào cũng không yên tĩnh!”
Mộc Tú nhìn phế tích không khỏi cảm khái một tiếng, biết Hoàng triều Đại Hạ đã sắp xảy ra chuyện lớn.
Chỉ cần Tần Phong ở lại đế đô Đại Hạ một ngày, như vậy đế đô Đại Hạ cũng đừng hòng khôi phục phồn hoa trước kia, làm không tốt quốc vận đều có thể bị hắn gây họa, từ nay về sau một đường đi xuống, không gượng dậy nổi.
"Hình như đã xong rồi!?”
Tần Phong nhìn không ít người hai bên đã bị thương, lập tức từ phía sau đám người vọt tới phía trước, hô lên: "Đừng đánh nữa, các ngươi đừng đánh nữa!!”
"Ừm!?"
Thế lực trợ trận vừa đánh đến hưng phấn, không rõ vì sao Tần Phong lại kêu dừng lại.
Tần Phong một giây nhập vai, vẻ mặt bi thương nói: "Đối với ý tốt của các vị, nhưng Phong không muốn các vị vì ta mà tổn thương người vô tội, nhân quả ta sẽ gánh!”
“Cái này..."
Đám người trợ trận rốt cục phản ứng lại.
Chỉ thấy bốn phía đã bị dư ba chiến đấu của bọn họ phá hư thành phế tích, rất nhiều dân chúng vẻ mặt hoảng sợ trốn ở trong góc nhìn bọn họ, quả nhiên là thần tiên đánh nhau phàm nhân gặp nạn.
Thấy một màn này, mọi người trong lòng cả kinh.
Bọn họ chỉ lo mình có thể trả lại nhân tình của Tần Phong hay không, hoàn toàn quên mất hiện trường còn có nhiều người vô tội như vậy.
Phải biết rằng, ở trước mặt nhân quả Thiên Đạo cho dù người tu luyện cũng bất lực, mà Tần Phong làm người tu luyện nói ra liền thành lời thề, câu gánh lấy nhân quả kia, làm cho bọn họ có loại cảm giác thiếu nhân tình lần nữa.
“Đây là đại ái, Tần Phong có tư cách làm Thiên Sư Tử Bào!”
Ba ngàn đạo môn liên tục gật đầu, liên tục khen ngợi phẩm hạnh của Tần Phong.
Chỉ là ngại chuyện Tần Phong đào chí tôn cốt đệ đệ, bọn họ trước mắt thật sự không hiểu ai đúng ai sai, không cách nào mời Tần Phong trở về trao tặng danh xưng Thiên Sư Tử Bào, quyết định vẫn là để viên đạn bay trước một hồi.
“Lừa đảo, hắn chính là đại lừa đảo!”
Mộc Tú nhìn một đám người bị lừa gạt, rốt cục ý thức được mình cũng bị lừa gạt.
Gánh thêm nhân quả, cười chết ta, có Cửu Luân Công Đức Hoàn, nhân quả căn bản không dính thân!
“Các vị, ngày sau còn dài, sau này còn gặp lại!"
Tần Phong hướng về phía mọi người ôm một quyền.
Cũng không biết là có chấp niệm gì với chí tôn cốt mà tiếp tục đuổi theo Tần Hạo, hay là sợ những người này đợi lát nữa muốn hắn mời khách ăn cơm, cho nên không đợi mọi người mở miệng thì hắn đã khiêng hộp kiếm vô tận nhanh chóng chuồn đi.
“Đi!”
Tề Tu Viễn cũng không dong dài, nhắc Mộc Tú rất nhanh đuổi theo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận