Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 156. Đả Kích Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 156. Đả Kích Thiên Tuyển Chi Tử
Tần Mộc Tuyết đã để lại rất nhiều ấn tượng sâu sắc trong lòng Tần Phong, không phải đối phương đã chiếm tiện nghi của hắn khi còn nhỏ mà là vì một chứ lớn.
Hiện tại, nhìn cách nàng ta chạy đung đưa trên đường là có thể nhìn ra, năm đó không có người bình thường nào có thể so sánh với nàng.
Do đó từ nhỏ hắn đã thích gọi nàng là Đại Mộc tỷ tỷ!
Hưu một tiếng! !
Lâm Tam hóa thành một đạo tàn ảnh, cầm trường kiếm trong tay liền xông ra ngoài.
"Bảy năm không gặp, nhưng tại sao hắn vẫn không bỏ được thói quen xấu trang bức trước mặt mỹ nữ!” Ánh mắt Tần Phong đột nhiên trở nên sắc bén, bày ra tư thế rút kiếm.
Gật đầu, rút kiếm!
Tiếng rút kiếm thanh thúy âm vang trong rừng, kiếm quang kinh diễm đột nhiên xuất hiện, mang theo hàn ý lãnh thấu xương quét sạch toàn trường, phiêu nhược kinh hồng, du long cũng phải tránh.
Trảm Thiên Bạt Kiếm Thuật! !
"Cái gì!!"
Lâm Tam còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy Tần Phong vút qua người.
Giữa điện quang hỏa thạch, thân ảnh của Tần Phong đã xuất hiện phía sau Đại Địa Ma Hùng, ba con Đại Địa Ma Hùng cũng ngừng phi nước đại, Trường Không Kiếm Thần trong tay bắt đầu chậm rãi ra khỏi vỏ.
Âm vang!
Khi thân kiếm hoàn toàn ra khỏi vỏ, Đại Địa Ma Hùng cũng gục xuống, sau đó run rẩy một trận, sinh mệnh cũng đi đến cuối con đường, trên thân nứt toác ra một đạo vết kiếm trí mạng, tiên huyết tuôn ra đầy mặt đất.
"Tốt, tốt lợi hại!"
Tần Mộc Tuyết nuốt ngụm nước miếng, bị một kiếm của Tần Phong làm cho hoảng hốt.
Mặc dù nàng có nghe nói qua Tần Phong rất mạnh, nhưng không nghĩ tới có thể mạnh đến loại trình độ này, Nhập Đạo tam trọng một kiếm chém giết ba Đại Địa Ma Hùng có tu vi Thiên Tông ngũ trọng.
“Một kiếm vừa rồi…”
Lâm Tam ngẩn người đứng ở nơi đó, trên trán không ngừng chảy ra mồ hôi lạnh.
Không thể sai!
Y tuyệt đối không nhìn lầm!
Tu vi của Tần Phong đã đột phá đến Nhập Đạo tam trọng, kiếm ý lĩnh ngộ đến cấo bốn, Trảm Thiên Bạt Kiếm Thuật cũng mạnh hơn rất nhiều lần sao với bảy năm trước.
Tuy nhiên không đúng!
Vài ngày trước hai người gặp nhau ở Hoa Lạc thành, tu vi của Tần Phong vẫn là Nhập Đạo nhất trọng, kiếm ý cấp ba, còn y là tu vi Nhập Đạo nhị trọng kiếm ý cấp ba, nhưng tại sao chỉ mới mấy ngày không gặp, Tần Phong đã hoàn toàn vượt qua y.
Giờ khắc này. . .
Niềm tin vô địch của Lâm Tam bắt đầu dao động.
Khổ tu kiếm đạo bảy năm, kết quả chênh lệch giữa hai bên lại bị kéo ra càng lúc càng lớn, liệu y thật sự xưng với vô địch kiếm tâm, xứng với truyền nhân của Trường Không Kiếm Thần, xứng vưới danh hào đệ nhất kiếm trăm năm sau sao!?
“Đinh, chúc mừng túc chủ ngăn cản thiên tuyển chi tử trang bức, thu hoạch được 500 điểm phản diện!”
“Đinh, chúc mừng túc chủ khiến niềm tin vô địch của thiên tuyển chi tử dao động, thu hoạch được 10 vạn điểm phản diện!”
“Ta biết ngươi sẽ không để cho ta thất vọng!”
Tần Phong nghiêng người về phía trước, muốn góp gió thành bão: “Lâm huynh, thấy một kiếm vừa rồi như thế nào, đây là ta đã lĩnh ngộ được từ trận giao đấu với người ở Hoa Lạc thành.”
"Cái gì!?"
Khóe mắt Lâm Tam khẽ giật giật, trong lòng toát ra một chữ ngọa tạo thật lớn.
Không có khả năng!!
Tuyệt đối không có khả năng!!
Hai người chỉ đánh một trận đơn giản, ngay cả kiếm cũng chưa rút ra, tại sao hắn lại có thể lĩnh ngộ được kiếm ý cấp bốn. Thế nhưng hiện tại kiếm ý của Tần Phong đúng là cấp bốn, coi như y không muốn tin cũng không được.
“Đinh, chúc mừng túc chủ khiến niềm tin vô địch của thiên tuyển chi tử dao động, thu hoạch được 10 vạn điểm phản diện!”
Hai mặt Tần Phong tỏa sáng, tiếp tục nói: “Lâm huynh, ta không có lừa ngươi, một tháng trước ta đã lĩnh ngộ được kiếm ý cấp ba, nhưng lại chậm chạp, không có cách nào đột phát được kiếm ý cấp bốn, may mắn có ngươi, ta mới có thể nhẹ nhàng đột phát.”
"Một tháng trước!?"
Lâm Tam lập tức xạm mặt lại, trong lòng phát ra tiếng chuột chũi gào thét.
Đây còn là tiếng người sao!!
Y đã mất bảy năm khổ tu mới có thể đem kiếm y cấp 1 tăng lên cấp ba, nhưng Tần Phong lại mất một tháng để đưa kiếm ý cấp ba lên cấp bốn.
Mẹ nó!!
Giết người tru tâm a!!
“Đinh, chúc mừng túc chủ khiến niềm tin vô địch của thiên tuyển chi tử dao động, thu hoạch được 10 vạn điểm phản diện!”
Lại thêm 10 vạn điểm được ghi nhận!
Tâm tình Tần Phong rất vui thích, chuẩn bị tiếp tục kiếm điểm.
Thế nhưng Tần Mộc Tuyết ở một bên sốt ruột nói: "Tần Phong đệ đệ, ta có chuyện rất quan trọng…”
"Chúng ta nói sau đi, Lâm huynh, ngươi đừng đi, sau khi ngộ ra kiếm ý cấp bốn thì ta còn ngộ ra một bộ kiếm trận…” Tần Phong không nhìn thẳng Tần Mộc Tuyết, mà quấn lấy Lâm Tam điên cuồng lấy điểm.
"Làm sao có thể đợi!"
Tần Mộc Tuyết tức giận giậm chân.
Nàng nhớ kỹ khi còn bé Tần Phong đặc biệt dính nàng, mỗi lần tự mình hôn hắn một cái, hắn coi như đuổi hết một vòng Tần gia cũng muốn thân thân lại.
Nhưng bây giờ tự mình tới tìm hắn hỗ trợ, hắn thế mà lựa chọn không nhìn, trong mắt tất cả đều là tên nam nhân Lâm Tam này…
"Cái gì, đệ tử Tần gia bị nhốt trong hẻm núi, trước có hung thú, sau có Nam Phong Công chúa!"
Sau khi Tần Phong nghe xong thì hung hăng oán trách Tần Mộc Tuyết không nói sớm.
Nghĩ trước đây Phương Trường tiến vào sa mạc, thế nhưng lại không có bàn giao gì về việc y nhất định sẽ quay lại, bây giờ mấy ngày trôi qua vẫn không có một chút tin tức.
Hắn là một quân tử nho gia nghiêm chỉnh, làm sao cũng phải căn cứ tinh thần chủ nghĩa nhân đạo, đi an ủi ánh trăng sáng, phi, hắc trân châu trong lòng y!
"Việc này trách ta sai!?”
Tần Mộc Tuyết ngây người tại nguyên chỗ, cảm thấy vừa oan ức lại vừa xa lạ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận