Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 1367 - Từ bỏ vinh hoa phú quý



Chương 1367 - Từ bỏ vinh hoa phú quý




“Ngươi có thể nghe ta nói rõ được không!?”
Tháp gia cũng không nhịn được nữa, tức giận chửi ầm lên: "Với thiên phú của yêu nghiệp Tần Phong kia, nếu để mặc hắn tiếp tục trưởng thành, chắc chắn trở thành đời Tà Đế mạnh nhất!!”
“Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng!”
Lâm Tam phủ định nói: "Đạo Tâm của Tần huynh kiên định, tuyệt đối không có khả năng nhập ma đạo!"
“Ngươi có thể bình thường một chút được không!”
Tháp gia tiếp tục chửi ầm lên: "Những chuyện mà Tần Phong gây ra tại Hoang Cổ, đừng nói là nhập ma đạo, coi như muốn nhập đạo súc sinh cũng dư dả, chính ngươi tự nghĩ lại xem, có bao nhiêu sinh linh gián tiếp hoặc trực tiếp chết ở trong hắn!?”
“Cải cách nào có không chết người!”
Ngữ khí của Lâm Tam rất kiên định, nói: "Ngươi chỉ nhìn có bao nhiêu người chết ở trong tay Tần huynh, nhưng không có nhìn thấy tương lai sẽ có bao nhiêu người bởi vì hắn mà hạnh phúc khoái hoạt."
“Ngươi......”
Tháp gia lập tức nghẹn lời, không biết nên phản bác như thế nào.
Ngươi nói hắn là một đời ma đầu cự phách, nhưng người ta hiểu được cải cách sáng tạo!
Ngươi nói hắn là một đời Thánh Chủ minh quân, hai tay hắn lại dính đầy máu tanh!
Lúc này......
Toàn trường mọi người sớm sợ ngây người, nghiêm trọng hoài nghi mình xuất hiện ảo giác.
Nhưng sau khi bọn họ nhìn thấy dấu chân khổng lồ xuất hiện trên mặt đất, lại không thể không thừa nhận vừa rồi quả thật xuất hiện một người khổng lồ đầu đỉnh trời, chân giẫm lên mặt đất.
“Người khổng lồ vừa rồi là Tần Hoàng sao?”
Các đại đế quan chiến tâm thần chấn động.
Bởi vì Tần Hoàng chỉ có thể duy trì Pháp Thiên Tượng Địa hai ba giây, cho nên bọn họ cũng không dám khẳng định đối phương có phải là Tần Phong hay không, chỉ có thể thông qua Nhân hoàng chi uy còn sót lại trong hư không để suy đoán.
“Làm sao có thể là Tần Hoàng?”
Có người lập tức lên tiếng phản bác nói: "Đừng quên Tần Hoàng lúc trước bị Thiên Đạo làm thụ thương, lại bị Lâm Tam đâm một nhát, vừa rồi còn bị Tần Vương dùng một quyền đánh bay, nếu như cóa át chủ bài này thì đã sớm dùng mới đúng!"
“Cái này......”
Mọi người muốn nói lại thôi, luôn cảm giác không thích hợp.
“Tuyệt đối là Tần Hoàng!”
Nguyệt Thần ngẩng đầu nhìn hư không, trong đôi mắt đẹp khẳng định.
Bởi vì Tần Phong từ nhỏ đã lớn lên ở Nguyệt Thần cung, cho nên mình đã quá quen thuộc với thân thể của hắn, cho dù phóng đại mấy ngàn vạn lần, mình vẫn có thể liếc mắt một cái liền nhận ra hắn.
“Thật sự là thân ca sao?”
Tần Hạo nhìn hư không rồi tự lẩm bẩm, nội tâm thật lâu không thể bình tĩnh.
Nói thật, lúc y nhìn thấy cái chân kia, cảm giác đầu tiên chính là của thân ca, nhưng y thật sự nghĩ không ra, ca ca rõ ràng có át chủ bài mạnh mẽ như thế, vì sao vừa rồi còn cố ý bại dưới tay mình!
Đúng rồi!!
Sắc mặt Tần Hạo đột nhiên trở nên cổ quái, không hiểu sao lại nhớ tới kịch bản hai lần trước.
Chẳng lẽ lại là khổ nhục kế đào cốt kia, sau khi ca ca được rửa oan thì lại tiếp tục viết kịch thứ ba cho y!?
Lúc này......
Trong thiên địa cũng dần dần khôi phục bình tĩnh, năng lượng bão táp khủng bố bắt đầu tiêu tán.
Tuy nhiên không có xuất hiện cảnh tượng thiên môn xuất hiện sau khi vượt qua lôi kiếp, tất cả bắt đầu khôi phục bình tĩnh, thật giống như vừa rồi căn bản không có người độ kiếp phi thăng.
“Thất bại rồi sao?”
Chín vị lão tổ trong lòng căng thẳng, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm hư không.
“Nhanh lên!”
Hư không khôi phục bình tĩnh, nhưng vẫn không có động tĩnh gì.
“Tại sao có thể như vậy!?”
Lam Ma có chút sốt ruột, nói: "Tần Hoàng có phi thăng thành công hay không? Lan Lan nhà ta cùng đi theo tên khốn khiếp này rồi!”
“Cuối cùng hắn cũng phi thăng!”
Vu tiên sinh nhìn hư không, hô lên: "Rốt cục đã tiễn được yêu nghiệt Hồng Nguyệt này đi, thiên hạ thương sinh có thể sống rồi!”
“Thỏ bảo!!”
Thỏ mẹ cũng tới hiện trường, khẩn trương nhìn hư không.
Vừa rồi nàng tận mắt nhìn thấy, Tần Hoàng kéo thỏ bảo nhà nàng cùng nhau phi thăng, có lẽ hai thỏ về sau sẽ không còn cơ hội gặp mặt nữa.
“Cung tiễn đại vương phi thăng!”
Đám đại yêu khóc bù lu bù loa, rốt cục tiễn được con thỏ đê tiện này đi rồi.
“Bệ hạ!!”
Đám người Tam Lộng đại sư cũng khóc thành một mảnh.
Bọn họ khóc không phải vì Tần hoàng độ kiếp thất bại, mà thông qua Tiên Nô Pháp Ấn, có thể cảm ứng được Tần Phong còn sống, cho nên bọn họ khóc là vì biết sau này không thể thu hoạch được thần khí.
Bất quá bọn họ khóc thương tâm như thế, ngược lại làm cho mọi người càng ra khẳng định, Tần Hoàng độ kiếp thất bại, thân tử đạo tiêu.
"Tần Hoàng mặc dù phi thăng, nhưng trường tồn mãi mãi!”
Tam Thu xuất thần nhìn hư không, chậm chạp không có hạ bút viết chính sử.
“Quốc sư, Quốc công, các vị đại nhân!”
Bạch Nhật mặt không chút thay đổi đi tới, ôm quyền khách khí nói: "Bệ hạ trước khi phi thăng từng có bàn giao, các vị có thể tự mình lựa chọn ở lại hay không, nếu như quyết định ở lại thì toàn tâm toàn lực phụ tá tân hoàng, còn nếu lựa chọn rời đi, mỗi người có thể nhận được một ngàn viên Tiên Thiên đan dùng để tu luyện, ngày sau còn có thể mượn Tiên Sơn chống đỡ lôi kiếp phi thăng."
“Một ngàn viên Tiên Thiên đan!”
Đám người Tam Lộng đại sư lập tức kinh hô, nghiêm trọng hoài nghi Quang Thiên giả truyền thánh chỉ.
Tần lão bản lòng dạ hiểm ác kia, nhà tư bản hận không thể để ngươi trả tiền đi làm, cả năm không nghỉ phép, lại có thể ra tay hào phòng như vậy!
“Nhưng mà......”
Bạch Nhật lại chuyển đề tài, nói: "Tiên thiên đan này là dùng tiên thiên khí nén mà thành, nhiều nhất chỉ có thể bảo tồn thời gian ba năm, nếu trong vòng ba năm các vị không hấp thu xong thì sẽ tiêu tán.”
“Ta muốn!”
Sắc mặt của đám người Tam Lộng đại sư lập tức đen lại.
Vốn tưởng rằng rốt cục Tần lão bản phát hiện lương tâm, ai biết là muốn bọn họ nhanh chóng phi thăng để tiếp tục đè ép.
“Ta muốn!”
Tề Tu Viễn không chút chần chừ.
Từ bỏ vinh hoa phú quý, lựa chọn Tiên Thiên Đan.



Bạn cần đăng nhập để bình luận