Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 970 - Là ta hiểu lầm hắn



Chương 970 - Là ta hiểu lầm hắn




Tần Phong cũng không nói thêm gì, để Tam Thu ghi chép lại.
Dù sao sau này cơ hội có rất nhiều, chỉ cần để cho hắn tìm được cớ, lập tức tịch gia diệt tộc, nam toàn bộ lưu đày, nữ nhân vào cung làm tỳ.
“Leng keng, cập nhật nhiệm vụ trở thành hôn quân thống nhất Hoang Cổ…”
“Leng keng, chúc mừng túc chủ tính kế, tiến độ hoàn thành nhiệm vụ trước mắt là 20%!”
"TM này cũng có thể!"
Ánh mắt Tần Phong không khỏi sáng lên, không nghĩ tới tăng bốn phần trăm.
Đúng lúc này——
Hư không đột nhiên vặn vẹo, thân ảnh Thanh Thiên theo đó xuất hiện.
"Hắc Sát Diêm La!!"
Mí mắt mọi người trong trường chợ hơi run lên, lập tức nhận ra người tới là ai.
"Bệ hạ!!"
Thanh Thiên quỳ xuống hành lễ, nói: "Thần nhận được tin tức mới nhất, Đại Hạ Thái thượng hoàng ở tây nam thiêu sát cướp bóc, lợi dụng vật liệu cướp được đang bí mật bố trí Long Khiếu Cửu Thiên Hoàng Hà đại trận.”
“Rốt cục bắt đầu!”
Tần Phong lẩm bẩm một tiếng, sau đó hạ chỉ nói: "Thanh Thiên, lập tức phái người theo dõi long khiếu Cửu Thiên Hoàng Hà đại trận, có một chút gió thổi cỏ thấp lập tức báo..."
"Vâng!!"
Thanh Thiên ôm quyền lĩnh mệnh, sau đó biến mất không thấy.
Tần Phong tiếp tục hạ chỉ nói: "Quang Thiên, Thành Xuân, Mộc Thâm, Trần Trường Phong, Thập Tam Thái Bảo, các ngươi suất lĩnh Hoàng gia quân, Hổ Bí quân, Ma Tộc đại quân, Tần gia quântheo trẫm bình định tây nam.”
“Tuân chỉ!”
Mấy người lập tức ôm quyền lĩnh mệnh, lui ra sắp xếp đại quân xuất phát.
“Không có việc gì thì lui triều đi!”
Tần Phong khoát tay áo, trên mặt tràn đầy mệt mỏi.
Tuy rằng hắn có Thương Thiên Bá Thểvĩnh viễn không mệt mỏi, nhưng khi đối mặt với những triều chính rườm rà này, thật giống như học tra lên lớp chỉ muốn ngủ.
Chờ nghe thấy tiếng chuông tan học, chúng ta mới có thể tạm thời giải trừ lời nguyền.
"Chúng thần cáo lui!"
Mọi người cũng không dám ở lại lâu.
Sợ Tần Phong lại mở miệng đòi tiền, vội vàng hành lễ xong liền nhanh chân bỏ chạy.
Rất nhanh——
Tất cả mọi người đều tản đi, chỉ còn lại có người của mình.
Ngay khi đám người Mộc Tú chuẩn bị chia sổ sách, Vu Lan mặt như hàn sương đi vào đại điện.
"Chúng thần cáo lui!”
Đám người Mộc Tú mắt thấy không thích hợp, bị hù mà nhanh chân bỏ chạy.
"Đáng sợ như vậy sao!?"
Tần Phong cảm thấy rất bất đắc dĩ.
"Họ Tần, tối hôm qua ngươi cho ta leo cây, có phải là ở cùng với Tử Diên hay không?”
Vu Lan tức giận đến tức ngực, nắm đấm nhỏ cũng cứng rắn.
Nàng thật vất vả mới lấy được dũng khí, nhưng kết quả Tần Phong lại để cho nàng thua triệt để, giống như một kẻ ngốc ở Thúy Trúc Phong chờ một đêm.
"Leng keng, chúc mừng túc chủ khiến thiên tuyển chi nữ cấp thần thoại tức đến đau ngực, đạt được 5 vạn điểm phản diện!”
“Lan Bảo Bảo, ngươi hiểu lầm rồi!”
Tần Phong nhớ tới câu nói kinh điển của tra nam, vẻ mặt chính nghĩa nói: "Tử Diên, nàng ấy chỉ là muội muội của ta..."
"Muội muội!?"
Vu Lan lần thứ hai bị chọc giận, không còn tin tưởng miệng rách của Tần Phong.
"Leng keng, chúc mừng túc chủ khiến thiên tuyển chi nữ cấp thần thoại tức đến đau ngực, đạt được 5 vạn điểm phản diện!”
“Không dễ lừa gạt a!”
Nhìn thấy Lan Bảo Bảo không bị lừa, trong lòng Tần Phong cũng không hoảng hốt.
Vẫn là câu nói kia, Lan Bảo Bảo đã bị hắn sờ thấu, nhai nát, muốn nắm bắt thế nào thì chính là như thế đó.
Dù nắm đấm nhỏ của nàng đã cứng, nhưng sau một phần tư nén hương, Lan Bảo Bảo vẫn sẽ tha thứ cho hắn, bởi vì hắn chuẩn bị nói những lời thật tâm với nàng.
"Phốc!!"
Tần Phong mạnh mẽ nghịch chuyển linh lực, phun ra một ngụm máu tươi.
"Ngươi bị sao vậy!?"
Vu Lan bị hoảng sợ.
Bất chấp tính sổ với Tần Phong, thế là vội vàng tiến lên đỡ lấy người.
“Trẫm không có việc gì!”
Tần Phong thuận thế ngồi trên long ỷ, vẻ mặt suy yếu nói: "Tối hôm qua trẫm dốc hết toàn lực, đi trấn áp vết nứt, tuy rằng tất cả đều nằm trong tay trẫm, nhưng thế dời sông lấp biển quá mạnh, trẫm thiếu chút nữa đã không thể áp chế được!”
"Tối hôm qua vết nứt dị giới lại có dị động!?"
Sắc mặt Vu Lan nhất thời trở nên nghiêm túc, trong lòng không hiểu sao lại chột dạ.
Chẳng lẽ tối hôm qua Tần Phong không đến Thúy Trúc Phong là vì hắn đang trấn áp vết nứt dị giới của pháo đài Bắc Cương!?
Là chính mình cố tình gây sự hiểu lầm hắn!?
"Leng keng, chúc mừng túc chủ lừa gạt tình cảm của thiên tuyển chi nữ cấp Thần Thoại, đạt được 20 vạn điểm phản diện!"
“Ai lừa gạt, ta rõ ràng nói thật!”
Tần Phong lên án mạnh mẽ hệ thống vu hãm người tốt.
Sau đó cũng không biết là cố ý, hay là không cẩn thận liền chuyển đề tài.
Chỉ thấy hắn đưa tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Vu Lan, ánh mắt nhu tình nói: "Yên tâm, trẫm vĩnh viễn đều sẽ ở bên cạnh ngươi, sơn hà rộng lớn, nhân gian tinh hà, không có chỗ nào mà không phải là ngươi."
"Này..."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vu Lan lập tức nổi lên ửng đỏ, lần thứ hai tin miệng rách của Tần lão Lục.
Nàng cũng không muốn bị nắm, nhưng hắn nói nàng là tinh hà nhân gian duy nhất của hắn!
Tần Phong làm người chủ yếu là một người thành thật, tiếp tục ôn nhu hỏi: "Gió đêm qua rất ồn ào náo nhiệt, liệu gió đêm nay có thể ôm người vào lòng hay không?”
"Gió ôm ta vào lòng!?”
Vu Lan trong nháy mắt liền hiểu được.
Bản năng ngượng ngùng gật cái đầu nhỏ, sau đó lại nghĩ tới cái gì đó, vội vàng lắc lắc đầu nhỏ.
"Đây là ý gì!?"
Tần Phong ngơ ngác.
Được là được, không được thì không được, gật đầu lại lắc đầu là có ý gì!?
Vu Lan đột nhiên nghiêm túc nói: "Đêm qua khe nứt dị giới xảy ra dị động, e sợ lại phát sinh dị biến, ta phải nhanh chóng dẫn binh đi tới Bắc Cương.”
"Ta..."
Tần Phong hận không thể cho mình hai cái tát, không nghĩ tới nhấc tảng đá đập vào chân.
"Quân vương coi trọng quốc gia đại sự, há có thể tham luyến ôn nhu chi hương!?"
Trong đôi mắt đẹp của Vu Lan mang theo một chút mất mát, nhưng vẻ mặt lại vô cũng kiên nghị, cũng giống như nhìn ra Tần Phong ủy khuất, một tay đặt trên long ủ, dìu dàng hôn an ủi.
"Này..."
Tần Phong lập tức mở to hai mắt, không nghĩ tới mình lại bị động.
Qua hồi lâu mới rời môi!
Vu Lan từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, lau sạch sợi tơ trong suốt nơi khóe miệng, sau đó cũng không quay đầu lại mà rời đi, sợ quay đầu lại sẽ mềm lòng đáp ứng yêu cầu của Tần Phong.



Bạn cần đăng nhập để bình luận