Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 1371 - Đại Tần vĩnh viễn không lập hậu



Chương 1371 - Đại Tần vĩnh viễn không lập hậu




"Không phải Tần huynh không muốn thực hiện chính trị nhân từ, mà là Hoang Cổ này không được!”
Lâm Tam lưng đeo kiếm đi vào, vẻ mặt nghiêm túc: "Thế gia lũng đoạn tất cả các con đường, môn phái giang hồ làm theo ý mình, bách tính không chỉ không nhìn thấy bất kỳ hy vọng nào, còn đều có thể bị giang hồ báo thù bất cứ lúc nào, vì thế Tần huynh nghĩa vô phản cố leo lên ngôi vị hoàng đế, tru diệt thế gia, ngựa đạp giang hồ, đào kênh đào lớn, luyện chế tiên sơn, trảm thiên đạo...... là vì diệt chướng ngại cho ngươi.”
“Lâm Tam!?”
Tần Hạo đột nhiên quay đầu lại, khó có thể thông suốt: "Ngay cả ngươi cũng biết chân tướng?"
“Đúng vậy!”
Lâm Tam tỏ ra chân thành, nói: "Lúc Đại Tần khai quốc ta đã biết tất cả, Tần huynh muốn dùng ác danh bạo quân của mình để thành tựu hiền danh nhân nghĩa cho ngươi.
“Hắc hắc......”
Tần Hạo tự giễu cười ha hả.
Vốn tưởng rằng làm trái lại ca ca là đại khí phách, ai ngờ thằng hề hóa ra là chính mình.
Bây giờ y thật sự rất muốn lớn tiếng hỏi, bọn họ rốt cuộc còn có bao nhiêu chuyện giấu mình!?
“Hạo nhi, đừng oán trách ca ca!”
Vân Tịch Nguyệt đau lòng tiến lên: "Ở trong mắt người ngoài hắn có thể là bạo quân, nhưng đối với đệ đệ thì lại là chân tâm nhất.”
“Ta không thèm chân tình của hắn!”
Tần Hạo hoàn toàn bộc phát, tê tâm liệt phế: "Hắn cho rằng hắn là ai? dựa vào cái gì sắp xếp cuộc sống của ta? dựa vào cái gì ta từ nhỏ đến lớn ta đều phải dựa theo ý nghĩ của hắn mà sống..."
Lời còn chưa dứt, bốp một tiếng!
Chỉ thấy Tần Thiên giơ tay lên cho y một cái tát.
“Ngươi đang nói cái gì?”
Tần Thiên tức giận: "Ngươi có biết Tần gia ta vì ngôi vị hoàng đế này mà chảy bao nhiêu máu không? ngươi có biết ca ca ngươi vì ngôi vị hoàng đế này mà chịu đựng bao nhiêu không? ngươi hiện tại nhẹ nhàng không thèm, không chỉ phủ định công tích của tiền bối Tần gia ta, mà còn làm tổn thương trái tim của tất cả đệ tử Tần gia ta!"
“Ta......”
Tần Hạo sợ rụt đầu lại, không dám lớn tiếng sủa nữa.
“Ngươi là nghịch tử!”
Tần Thiên vẫn không hết giận, lại lấy ra đại bổng, rít gào: "Phú quý hôm nay cầu cũng cầu không được, ngươi lại dám ở chỗ này nói không hiếm lạ, xem lão tử hôm nay có đánh chết ngươi không?”
“Phụ hoàng, đừng!”
Giang Linh vội vàng chắn ở trước mặt Tần Hạo, quỳ xuống lớn tiếng cầu xin: "Cầu ngươi nể tình hài tử, mà buông tha Tần Vương!”
“Hài tử!?”
Một viên đá dậy ngàn tầng sóng, mọi người đồng loạt nhìn Giang Linh.
“Linh nhi, ngươi mang thai?”
Vân Tịch Nguyệt là người từng trải, lập tức liền kích động lên.
“Ân!”
Giang Linh đỏ mặt, ngượng ngùng gật đầu.
Tuy rằng thời gian nàng mang thai không lâu, nhưng nàng quả thật cảm ứng được trong bụng có một đoàn sinh mệnh nhỏ, cũng không nghĩ tới mình và Tần Hạo nhanh như vậy đã có kết tinh tình yêu.
“Ta sắp làm gia gia rồi!?”
Tần Thiên lập tức nhếch miệng cười ngây ngô.
Vốn thấy con trai lớn làm nhiều nghiệt như vậy, gã cũng đã từ bỏ, ai ngờ vợ của con trai nhỏ không chịu thua kém, nhanh như vậy đã tạo hương hỏa truyền thừa cho Tần gia.
“Ta sắp làm cha rồi!?”
Tần Hạo ngây ngốc đứng tại chỗ, chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng.
Không phải nói y không thích trẻ con, mà là đứa bé này đến quá ngoài ý muốn, y còn chưa chuẩn bị tâm lý làm cha.
“Đừng cản trở, tránh ra!”
Vân Tịch Nguyệt vẻ mặt ghét bỏ đẩy Tần Hạo ra, sau đó mặt mày hớn hở nâng Giang Linh dậy.
Không chỉ có phân phó thủ hạ ma ma đi thu thập Vị Ương cung, còn sai người đi chuẩn bị tiên dịch đến bảo thai, lại triệu tập mấy vạn Võ Lâm Vệ đến bảo đảm cho Giang Linh.
“Ta......”
Tần Hạo ủy khuất, muốn khóc một hồi.
Vốn tưởng rằng sau khi ca ca rời đi, mình có thể dung nhập vào gia đình, ai ngờ y không chỉ không dung nhập vào, ngược lại càng bị người ta chê bai.
“Mẫu hậu, cái này chỉ sợ không hợp quy củ đi!?”
Giang Linh vội vàng xua tay cự tuyệt, khóe miệng cũng không đè nén được: "Vị Ương cung là nơi ở của Đế hậu, con dâu vào ở còn có thể thống gì chứ!?”
“Yên tâm!”
Vân Tịch Nguyệt lập tức an ủi: "Ngươi an tâm dưỡng thai ở Vị Ương cung, sau này ngươi chính là Nhị Đế hậu của Đại Tần ta.”
“Đa tạ mẫu hậu!”
Giang Linh vừa nghe nói như thế, khóe miệng càng thêm khó ép.
Đúng lúc này......
Thái sư Vô Đạo cầm Đả Hoàng Tiên trong tay, một đường thông suốt đi đến, vẻ mặt nghiêm túc, nói: "Đại Tần Thủy Hoàng có chỉ, Đại Tần ta vĩnh viễn không lập hậu..."
Khóe miệng Giang Linh không nén được, bắt đầu dần dần suy sụp xuống.
“Phong nhi đã hạ chỉ này từ khi nào?”
Vân Tịch Nguyệt bị vả mặt trước mặt mọi người, rất là không vui: "Từ xưa đến nay đế vi thiên, hậu vi địa, vĩnh viễn không lập hậu còn ra thể thống gì, không phải là ngươi giả truyền thánh chỉ đó chứ!?"
“Thái hậu chớ oan uổng lão thần!”
Thái sư Vô Đạo bất vi sở động: "Lão thần nhận được ân sủng của Thủy Hoàng, phong làm thái sư Đại Tần, ban thưởng Đả Hoàng Tiên, trên đánh hôn quân, dưới đánh gian thần, hết sức chân thành đối với Đại Tần, trung thành không hai lòng.”
Nói xong......
Còn cầm Đả Hoàng Tiên trong tay, tỏ vẻ lời mình vừa nói không hề sai.
“Trên đánh hôn quân, dưới đánh gian thần!?”
Tần Hạo cũng không muốn tìm cho mình một người cha nuôi, quấy rầy mình sau này xem ca múa biểu diễn, lập tức mở miệng phản bác: "Ca ta đã phi thăng, ý chỉ của hắn không có hiệu quả đối với bản vương.”
“Ân, ân!”
Giang Linh điên cuồng gật đầu, tỏ vẻ giơ hai tay ủng hộ tướng công.
“Không có hiệu quả!?”
Thái sư Vô Đạo không chút hoang mang: "Ý Tần vương là, thừa nhận chính mình ủng binh tự trọng, tạo phản lật đổ Đại Tần, phủ nhận thân phận kế thừa chính thống của Đại Tần, muốn một lần nữa đổi quốc hiệu lập nước!?"
“Ta......”
Tần Hạo tức giận nói không ra lời.
Tuy rằng đại não của y phát dục không hoàn toàn, tiểu não hoàn toàn không phát dục, nhưng cũng biết thân phận chính thống có ý nghĩa như thế nào, đổi quốc hiệu lập nước lại càng không dám nghĩ tới.
Trước không nói chín vị lão tổ Tần gia có thể đồng ý hay không, mà ngay ải cha mẹ ruột cũng chắn chắc không qua được.



Bạn cần đăng nhập để bình luận