Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 1418 - Đúng là súc sinh



Chương 1418 - Đúng là súc sinh




“Được rồi, chúng ta đi thôi!”
Nhị trưởng lão quay đầu nhìn về phía Tần Phong, trong mắt vui sướng không thể che giấu.
“Vậy là kết thúc rồi!?”
Trong lòng Tần Phong đột nhiên cảm thấy một trận phiền muộn.
Vốn tưởng rằng sau khi thân phận của mình lộ ra ánh sáng sẽ dẫn phát một hồi đại chiến tranh đoạt, ai biết Hồng Tụ này ngay cả cái rắm cũng không dám thả liền đi, thậm chí từ đầu tới đuôi cũng không nhìn thấy Long Ngạo Thiên lên sân khấu.
Chẳng lẽ đây là đãi ngộ của nhân vật phản diện!?
“Nhị trưởng lão!”
Mộc Hàn giống như nghĩ tới điều gì đó, vội vàng mở miệng nói: "Gần đây có một Diệp Thần vừa phi thăng, cũng đến từ Hoang Cổ giống với Long Ngạo Thiên, nghe nói người này vừa phi thăng đã lấy tu vi Địa Tiên sơ giai vượt cấp chém giết sáu Chân Tiên, thậm chí còn vượt cấp chém giết một tiểu đội trưởng Kim Tiên.”
“Diệp Thần!?”
Nhị trưởng lão nhíu mày nói: "Bản đế ở trên đường tới đây cũng nghe người ta nói qua, có một Diệp Thần trẻ tuổi, đoạt vợ của Long Ngạo Thiên ở hạ giới, có phải là người này hay không!?”
“Đúng vậy!”
Mộc Hàn gật đầu nói: "Người này không chỉ có thiên phú mạnh, lá gan còn đặc biệt lớn, tu vi Địa Tiên sơ giai liền đùa giỡn Chiến Thần Điện, hiện tại người này đã hoàn toàn đắc tội với Long Ngạo Thiên, chúng ta sao không nhân cơ hội đem người kéo lại đây!?"
“Lôi kéo Diệp Thần!?”
Nhị trưởng lão lập tức rối rắm.
Mặc dù Diệp Thần thể hiện ra thiên phú siêu cấp bắt mắt, nhưng hắn đắc tội với Tiên Đế trẻ tuổi nhất từ trước tới nay, lấy tính cách có thù tất báo của Long Ngạo Thiên tuyệt đối sẽ không chịu từ bỏ.
Vì một Diệp Thần đắc tội Long Ngạo Thiên, đáng giá sao!?
“Trưởng lão, ta biết ngươi đang lo lắng cái gì!”
Mộc Hàn lộ ra ánh mắt kiên định, khuyên nhủ: "Nhưng Tiên Minh chúng ta cũng không phải mặc cho người ta nắm, cho dù Long Ngạo Thiên khó chịu, cũng không dám khai chiến toàn diện với chúng ta.”
“Tần Phong, việc này ngươi thấy thế nào?”
Nhị trưởng lão không trả lời, quay đầu nhìn về phía Tần Phong.
“Hồi nhị trưởng lão, ta là phái bảo thủ!”
Tần Phong giống như người vô hại, nói: "Ta cảm thấy so với đánh muộn không bằng đánh sớm, thay vì đánh sớm không bằng đánh lớn, trực tiếp buông lỏng quản chế đối với tiểu tông môn, đem luyện khí sư thành quân xưởng, đem luyện khí sư thành dược xưởng, dược tu thành chiến trường y quán, pháp tu phụ trách hỏa lực bao trùm, thể tu phụ trách xung phong trước, phù tu phụ trách hỗ trợ bất cứ lúc nào, cổ tu phụ trách lẻn vào ám sát, nhạc tu phụ trách cổ vũ chiến trường, kiếm tu phụ trách kỳ binh tập kích..."
Mộc Hàn ở một bên nghe mà trợn mắt, phát hiện mình nghĩ còn quá ít
“Bản đế không phải hỏi ngươi cái này......”
Nhị trưởng lão vội vàng mở miệng nói: "Vừa rồi Mộc Hàn nói Diệp Thần đến từ Hoang Cổ, nếu bản đế không nhớ lầm, ngươi hẳn là đến từ Hoang Cổ, có lẽ biết Diệp Thần này đi!?"
“Nhị trưởng lão, có biết!”
Tần Phong thay đổi vẻ mặt, tức giận nói: "Người này ở hạ giới là một tên khốn kiếp không hơn không kém, không chỉ giết người phóng hỏa, còn nhục vợ con người ta, sau đó lại khắc chữ trên người nữ tử, ở hạ giới phàm là người có chút lương tri, đều cắn răng nghiến lợi, hận không thể lột da, ăn thịt, uống máu, mà loại cứu khổ cứu nạn như ta, thì càng một đường đuổi giết từ hạ giới đến tiên giới..."
"Đúng là súc sinh!”
Sắc mặt trưởng lão trong nháy mắt âm trầm xuống.
Vốn lão còn đang cân nhắc có nên mang Diệp Thần về Tiên Minh hay không, nhưng sau khi nghe xong sự tích của Diệp Thần, thì trong lòng khó thể chấp nhận loại súc sinh này.
"Đúng là súc sinh!”
Đôi mắt Mộc Hàn tràn đầy vẻ khinh bỉ.
Mặc dù hắn thưởng thức phong cách làm việc của Diệp Thần, nhưng lại coi thường nhân phẩm của đối phương, nếu mình gặp phải loại súc sinh này, chắc chắn sẽ không chút do dự rút kiếm giết chết.
“Ai!!”
Tần Phong giống như ảnh đế nhập thân, vẻ mặt ưu sầu thở dài nói: "Đáng tiếc cuối cùng ta vẫn không thể giết chết hắn, để cho tên súc sinh này chạy mất, về sau Tiên giới không biết lại có bao nhiêu tiểu tức phụ vô tội, bị Diệp Thần hại thân!”
“Tần Phong sư đệ, đây không phải lỗi của ngươi!”
Vài nữ đệ tử vội vàng tiến lên, đau lòng an ủi Tần Phong.
“Qủa nhiên sóng sau xô sóng trước!”
Thủy Tổ Tần gia cảm thấy vô cùng vui mừng, cam tâm tình nguyện bị đập trên bờ cát.
"Thỏ còn phải cố gắng!"
Tiểu Bạch nắm chặt nắm đấm động viên mình, dốc lòng vì một súc sinh chân chính.
“Loại súc sinh như Diệp Thần không xứng vào Tiên Minh!”
Nhị trưởng lão giải quyết dứt khoát nói: "Sau khi trở về, bản đế chắc chắn sẽ bẩm báo minh chủ, kéo Diệp Thần vào sổ đen, nếu dám đến địa bàn Tiên Minh ta giết hại người vô tội, nhất định chém không tha.”
“Nhị trưởng lão, anh minh!”
Mọi người vội vàng hành lễ, dâng lên một cái mông ngựa.
“Chuyện này tới đây thôi, chúng ta đi!”
Trưởng lão thấy không có chuyện gì khác, mang theo đoàn người vội vàng rời đi.
Không phải lão sợ Long Ngạo Thiên đột nhiên giáng xuống nơi đây, mà là Tần Phong rất quan trọng với Tiên Minh, chỉ có an toàn đưa về Tiên Minh mới có thể hoàn toàn an tâm.
“Rõ!”
Mọi người vội vàng đuổi theo, không dám cãi lệnh.
Bất quá Tần Phong lại lui tới trên thân mọi người, nhặt lên một khối đá, đơn giản gia công lại thì cũng coi như lễ vật tiện tay để lại ở ven đường.
Lúc này......
Đám người Hồng Tụ còn chưa có rời đi.
Bởi vì vừa rồi Tần Phong không có nói Diệp Thần chạy đến nơi nào, cho nên các nàng chỉ có thể đi bốn phía tìm kiếm tung tích Diệp Thần.
“Thần sứ, mau tới đây xem!”
Vài tên Kim Tiên tiểu đội trưởng đột nhiên kêu to, phát hiện khối đá vừa rồi Tần Phong để lại.
Chỉ thấy trên tảng đá lớn bị khắc lên mấy hàng chữ to, cuối cùng lại còn khắc đại danh của Diệp Thần, giống như Diệp Thần cố ý lưu lại trào phúng bọn họ vô năng.



Bạn cần đăng nhập để bình luận