[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 677: Rời Thành (1)


Chương 677: Rời Thành (1)
Chương 677: Rời Thành (1)
Chương 677: Rời Thành (1)
"Rõ ràng bên trên chỉ cần một đứa, ngươi mang theo đứa này về làm gì?"
Người còn lại cười lạnh đáp: "Đây chính là đích trưởng tôn của Trấn Quốc công đấy, giữ lại biết đâu lại có ích, đây gọi là mua một tặng một, ngươi thì hiểu cái gì, truyền tin cho bên kia đi, nói chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, kêu bọn họ làm tốt các công tác chuẩn bị tiếp ứng cho chúng ta."
"Được."
Đội cấm quân rất nhanh đã chạy tới các cổng thành, thấy đám quân binh đang canh giữ nơi cổng thành thì vô cùng ngờ vực.
"Các ngươi đang làm gì đây?"
"Bọn ta phát hiện thấy tung tích của đám hải tặc, để đề phòng bọn chúng chạy trốn ra ngoài thành, Vương gia đã hạ lệnh rà soát một cách nghiêm ngặt toàn bộ những người rời thành."
Sáng sớm việc đầu tiên Tô Oanh làm sau khi tỉnh dậy chính là lấy ra thiết bị định vị.
Hôm qua nàng đã lo lắng quá mức, quan tâm quá sẽ dễ bị loạn, vậy mà lại quên mất chuyện kiểm tra thiết bị định vị, thế nhưng bởi vì không có sự theo sát trông coi của vệ tinh nên loại thiết bị định vị này tiến hành xác định vị trí thông qua lực kéo, cho nên bắt buộc khoảng cách giữa hai người phải nằm trong phạm vi chức năng của lực kéo thì mới có thể tìm được nơi mà đối phương đang ở.
Tô Oanh mở thiết bị định vị ra, phát hiện trên thiết bị hoàn toàn không hề hiển thị tọa độ của Nhị Bảo, lẽ nào người đã bị mang ra khỏi thành rồi sao?
Xem xét từ tin tức mà sáng sớm nay thị vệ mang về thì người chắc hẳn vẫn còn ở trong thành.
Tô Oanh lập tức sai thị vệ trong vương phủ đứng canh gác bảo vệ bên ngoài viện tử của nàng, sau đó nàng nhìn Đại Bảo rồi lên tiếng nói: "Tễ Nhi, mẫu thân phải ra ngoài tìm muội muội của con, con ngoan ngoãn ở yên trong phủ, không được chạy lung tung, biết chưa?"
Đại Bảo gật đầu nghe lời: "Mẫu thân yên tâm, Tễ Nhi không đi đâu hết, con sẽ ngoan ngoãn ở đây chờ mẫu thân trở về."
Tô Oanh gật gật đầu, sau khi hôn lên trán cậu bé mấy cái liền ra khỏi vương phủ.
Nàng xoay mình lên ngựa, trước tiên đi một chuyến tới phủ Trấn Quốc công, kiểm tra phản ứng của thiết bị định vị, nhưng quái lạ là cho dù đứng ở bốn phía quanh phủ Trấn Quốc công thì cũng không thấy thiết bị định vị có phản ứng gì.
Tô Oanh nhíu mày kêu nhóm thị vệ đứng canh gác bên ngoài phủ Trấn Quốc công tới, hỏi bọn họ về phương hướng mà hôm qua đối phương rời đi, sau đó nàng lần tìm theo hướng đó.
Nhưng từ đầu đến cuối thiết bị định vị vẫn không có phản ứng.
Nếu như không phải vì khoảng cách quá xa thì là vì thiết bị định vị của Linh Nhi đã xảy ra vấn đề.
Bên này, trong gian nhà dân không hề bắt mắt kia, Phó Tranh nằm trên mặt đất yếu ớt tỉnh lại.
Cậu bé mở mắt ra, thấy được hoàn cảnh xa lạ xung quanh thì kinh ngạc không thôi, cậu bé cử động tay chân nhưng lại phát hiện tay chân mình đều đã bị trói chặt lại.
Cậu bé thấy Nhị Bảo ở phía trước mình cũng đang bị trói như vậy liền cật lực dịch chuyển thân mình tới áp sát vào người cô bé: "Ưm ưm ưm..."
Miệng cũng đã bị bịt kín, Phó Tranh chỉ có thể dùng đầu đụng đụng vào Nhị Bảo, thế nhưng Nhị Bảo lại không có chút phản ứng nào.
Lúc này, ngoài cửa bỗng truyền tới một tràng tiếng bước chân: "Cấm quân đã chờ sẵn ở các cổng thành rồi, chúng ta phải mau chóng mang người ra thôi."
"Ừ."
Cửa phòng bị người đẩy ra, có hai người bước vào trong.
Trên tay bọn chúng nâng theo một cuộn vải dày, sau khi vào phòng thì đặt nó xuống đất rồi mở ra, sau đó bọn chúng ôm Nhị Bảo đặt lên trên tấm vải trước, rồi trực tiếp quấn cô bé lại vào trong cuộn vải.
Nhân lúc bọn chúng đang quấn Nhị Bảo thì Phó Tranh lén lút mở mắt, thấy bọn chúng quấn Nhị Bảo thành một cuộn vải thì không khỏi sốt ruột.
Sau khi hai kẻ kia quấn Nhị Bảo xong xuôi bèn lặp lại y chang quá trình như thế đối với Phó Tranh, Phó Tranh không phát ra bất cứ tiếng động nào, sợ sẽ khiến hai kẻ kia nghi ngờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận