[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 97: Cướp Đoạt Cái Bụng Tròn Vo (1)


Chương 97: Cướp Đoạt Cái Bụng Tròn Vo (1)
Chương 97: Cướp Đoạt Cái Bụng Tròn Vo (1)
Chương 97: Cướp Đoạt Cái Bụng Tròn Vo (1)
Tô Oanh chọn lựa khách điếm cách đường cái tương đối gần, trên đường cửa hàng gì cũng đều có, mua bán đều rất tiện.
Đầu tiên là nàng đi vào tiền trang dùng vàng đổi bạc, sau đó lại đến cửa hàng khác đi mua gạo và mì, chỉ cần trong tay nàng có tiền, gạo và mì là lựa chọn hàng đầu trong danh sách mua sắm của nàng, còn có một ít vật tư sinh hoạt, nàng đều không ngại mua nhiều hơn.
Trên đường cửa hàng vốn đều phải đóng cửa nơi nào nghĩ đến sẽ đột nhiên có đại khách hàng tới cửa, nhưng phàm là cửa hàng bán đồ ăn trên cơ bản đều bị Tô Oanh mua hết.
Đồ mua sắm Tô Oanh đều để cho bọn họ thống nhất đặt tới một chỗ, nàng chờ thu hàng ở nơi đó, chờ xác định tất cả hàng hóa đều đưa đến, nàng dựa vào bóng đêm thu tất cả đồ vật vào trong không gian.
Tô Oanh từ ngõ nhỏ hẻo lánh ra trời đã tối đen, nàng mới ra ngõ nhỏ không bao lâu, đã có hai bóng dáng chạy vào ngõ nhỏ, phát hiện toàn bộ ngõ nhỏ đều trống rỗng cái gì cũng đều không có.
"Thật là gặp quỷ, vừa rồi ta rõ ràng thấy những người đó đưa đồ vật đến nơi này."
Một người khác cũng xoa đôi mắt, đây là một ngõ cụt, hai bên đều là tường, căn bản không tồn tại khả năng đồ vật bị thu vào trong viện, sao đột nhiên đã không thấy tăm hơi?
"Chẳng lẽ những người đó đều không dỡ hàng xuống?"
"Không có khả năng, rõ ràng ta thấy bọn họ dọn đồ vào, cũng không dọn ra."
"Nữ nhân kia thật sự cổ quái."
"Quản nàng làm gì, lấy tới tay chính là bạc, đi, bắt nàng vào tay."
"Được."
Khi Tô Oanh ăn ba bát mì lớn ở một quán mì ra, đứng trên một đường nhỏ tối tăm lại đột nhiên có người vọt ra từ phía sau nàng, nhanh chóng dùng khăn che kín miệng mũi của nàng.
Tô Oanh chỉ cảm thấy tầm mắt càng ngày càng mơ hồ, đảo mắt đã mất đi ý thức.
Hai người thấy Tô Oanh hôn mê, nhanh dùng bao tải trùm lên nàng khiêng lên rời đi.
Non nửa canh giờ sau, hai người vào một đại trạch viện.
Một nam tử trung niên tai to mặt lớn, mặc áo gấm màu xanh lục dựa nghiêng trên ghế, bởi vì quá béo, thịt trên mặt đến đôi mắt đều không mở được ra.
Lão ta liếc hai người một cái lười nhác nói: "Thứ gì."
Hai người nịnh nọt cười: "Tiền lão gia, tiểu nhân mang hàng tốt đến cho ngài."
Hai người đặt Tô Oanh nằm trên mặt đất, kéo bao tải trên người nàng ra.
Tiền lão gia duỗi cổ gần như không tồn tại nhìn mặt Tô Oanh, sau khi thấy khuôn mặt thanh lệ của Tô Oanh, lão ta vừa lòng nhếch miệng nở nụ cười.
"Ừ, hàng lần này không tồi, mười lượng bạc."
Hai người không quá vừa lòng với cái giá này: "Tiền lão gia, hàng lần này chính là cấp cao, nếu không ngài thêm chút?"
Tiền lão gia thở hổn hển một hơi: "Nhiều nhất mười hai, không vui thì để hàng lại, các ngươi cút."
Hai người nghe lão ta nói như vậy, nào còn dám có nửa câu vô nghĩa, nhanh liên tục đáp lời lấy bạc rồi rời đi.
Tiền lão gia chống cơ thể đứng lên đi đến trước mặt Tô Oanh, quan sát trên dưới, càng ngày càng cảm thấy thích: "Cái này, nâng vào trong phòng của lão gia ta, lão gia dạy dỗ trước lại mang ra ngoài bán."
"Vâng."
Hai nha hoàn tiến lên nâng Tô Oanh lên, đưa lên trên giường trong phòng.
Tiền lão gia đi theo vào nhà sau đó người còn lại đều lui xuống.
Tiền lão gia thở hổn hển đi đến giường trước, nhìn khuôn mặt kiều mỹ của Tô Oanh nhếch miệng lộ ra một ý cười đáng khinh, lão ta vươn bàn tay đầy đặn sờ soạng trên mặt Tô Oanh.
Mắt thấy tay hắn sắp chạm vào mặt Tô Oanh, Tô Oanh bỗng nhiên mở mắt nắm lấy tay heo vặn sang, còn không đợi Tiền lão gia kêu lên đau đớn, nàng đã dùng chăn ngăn chặn miệng của lão ta lại, sau đó nắm lấy tóc của lão ta kéo lên trên giường.
"Ầm" vang lớn một tiếng, người ngoài cửa kinh hãi giật nảy mình.
"Lão gia, ngài thế nào?"
Tô Oanh đè thấp giọng: "Cút!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận